Ta không ra được, cũng không truyền tin cho Linh Vân được đành ở lại bên cạnh Đường Tịch. Ta nhập định đi vào ảo cảnh tu luyện, muốn thông qua việc này tìm Linh Vân báo tin nhưng kì lạ thay. Nhập định ở cấm địa tiến vào ảo cảnh cũng chẳng gặp được ai ngoài Đường Tịch. Có lẽ kết giới ở đây ngăn cản nhập định với bên ngoài.
Ta tức giận tỉnh lại đang định tìm Đường Tịch tính sổ thì thấy hắn đột nhiên tiến lại gần phía bàn trà. Ta xém chút nữa là hét toáng lên. Ta vội lấy tay bịt miệng lại. Khuôn mặt hắn ngày càng tiến lại gần khiến ta có chút hoảng loạn. Cũng may hắn kịp dừng lại, tay sờ loạn trên bàn như đang tìm gì đó.
Ta đoán hắn là muốn rót một chén trà đi ? Ta khẽ đẩy bình trà về phía tay hắn. Quả nhiên hắn cầm bình trà rồi ngồi sang bên cạnh.
Ta nhân lúc đó đứng dậy, hắn lại rót hai chén trà.
- Tiểu Miêu lại đây uống chút nước !
"Nói ta sao ?"
Ta biến lại thành mèo nhảy lên bàn uống trà.
"Sao trà này lại ngọt thanh thế nhỉ ?"
Ta không kìm được uống hết cả chén trà. Đường Tịch đưa tay vuốt ve bộ lông trắng muốt của ta, ta có chút không thích nhưng vì chén trà này nên để hắn chạm một chút.
Bỗng nhiên hàn sương trong cơ thể hắn phát tác, cả người bắt đầu đóng băng. Hắn gầm lên như muốn hủy diệt luôn căn nhà, ta bị thần lực của hắn đánh lùi ra xa hiện lại hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869987/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.