Đột nhiên ta cảm thấy chua xót trong lòng
" Đường Tịch từ khi sinh ra đã là tiên thai, cuộc đời lên như diều gặp gió. Trách nhiệm luôn đè nặng trên đôi vai, sự an nguy của tam giới, thiên quy của thiên đình luôn trói buộc hắn khiến hắn chẳng khác gì con chim bị nhốt trong lồng vàng. Có lẽ trong đời hắn chưa có lúc nào sống vì bản thân chăng ?"
- Đường Tịch, ngài có thể mở kết giới thả ta ra ngoài được không ?
Đường Tịch trầm mặc, một lúc sau mới nói:
- Ngươi..... muốn đi sao !
Ta sợ hắn hiểu lầm nên nói rõ:
- Ta không phải một đi không trở lại. Ta chỉ là về Tiên Dược Các lấy chút đồ rồi quay lại !
Hắn khẽ cười đáp:
- Ngươi thật ngốc. Cây trâm linh hương ta tặng ngươi có thể giúp ngươi ra vào tùy ý !
Ta đập bàn đứng dậy:
- Thế sao ngài không nới sớm cho ta biết
"Hại ta ở đây chịu khổ mấy ngày với ngài"
- Đi đi, làm xong việc nhớ quay lại thăm ta !
Hắn biết, không thể nhốt nàng mãi ở đây được. Hắn biết mình sắp chết rồi, mất tích thiên đế cũng chẳng thèm phái người đi tìm vì hắn không còn giá trị lợi dụng. Còn nàng là muội muội của Linh Đàm. Nàng mà còn không trở về e là với cái tính khí của tỷ tỷ nàng không lật tung cả thiên giới lên tìm bằng được người mới thôi !
...****************...
Ta ra khỏi kết giới về Tiên Dược Các,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869983/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.