Ta đi vào kết giới, đổi giọng thành Linh Vân. Vừa vào liền nhìn thấy Đường Tịch đang bước xuống bậc, không may trượt chân. Ta thi pháp vội tiến tới đỡ hắn:
- Cẩn thận !
Bàn tay hắn thật lạnh đặt trên tay ta, Khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, tiếp xúc ở khoảng cách gần như này khiến ta bất giác đỏ mặt.
"Thật ấm, còn có.... Mùi hương cơ thể như có như không trong không khí khiến người ta trầm luân"
Ta đứng lùi ra xa, đây chắc là mị lực của nam chính đi, lộng lẫy cao quý khiến người ta không thể dời mắt.
- Về rồi sao !
Ta khẽ gật đáp:
- Ừm, ta về tra xem có cách nào trị bệnh cho ngài không.....
Hắn im lặng một lúc đáp:
- Ta trúng độc, không có thuốc chữa.
Chợt nhớ ra chuyện lúc nãy:
- Ngài hạ cấm ngôn chú với ta lúc nào, sao không nói cho ta biết. Ta còn định đi hỏi tỷ tỷ ta cách chữa mà ta nói hết cả buổi không được một chữ, làm tỷ tỷ cười ta.
"Hại ta mất mặt trước Linh Vân"
Hắn lại nghĩ đến bộ dạng nàng nói không ra tiếng, chỉ chỉ chỏ chỏ một lúc, bất giác môi khẽ nhếch lên.
Ta nhìn hắn cười, lại càng tức giận tay chống nạnh nói lí:
- Ngài còn cười ta nữa.
Ta tức giận lao tới định đánh hắn nhưng bị hắn cản lại:
- Cô nói xem, sao Linh Đàm các chủ lại có một muội muội hung dữ, không có phép tắc như cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869979/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.