Ta ngồi xuống ghế đá bên cạnh, rót hai chén trà chờ hắn ăn xong quả đào, khoé miệng còn vương lại một vệt máu đỏ đỏ có trong quả đào.
Ta đưa tay lau đi vệt máu đó, hắn gạt tay ta ra:
- Ta tự làm được.
Ta đặt chén trà vào tay hắn:
- Thế nào, đào này ngon không ?
Hắn cầm chén trà uống xong nói:
- Rất ngọt.
Ta thầm nghĩ nếu hắn nhìn thấy trái đào trường thọ đỏ rực, còn thấm đẫm máu của ta hắn còn dám ăn không. Chuyện như lấy máu người khác để làm dịu độc tố chắc chắn hắn có chết cũng không ăn.
- Mà.... Vừa rồi ta muốn đưa tỷ tỷ ta tới khám bệnh cho ngài, tỷ ấy mang cây trâm vì sao vẫn bị cản lại ?
Hắn đặt chén trà xuống bàn, vẫn cầm chén trà trong tay lạnh lùng đáp:
- Bệnh của ta, tự ta biết rõ không cần người khác tới. Cây trâm này là ta tặng cô, nó là pháp bảo có linh tính biết nhận chủ. Nó chỉ nhận cô là chủ nhân, người khác có được nó cũng chỉ là cây trâm ngọc bình thường.
"Thế này mà cũng nghĩ ra được, Đường Tịch ngươi cẩn thận quá rồi. Thảo nào chỉ ta ra vào kết giới được, không hề liên quan đến tiên lực mạnh hay yếu"
- Ta biết rồi, ta không nói, cũng không dẫn ai tới, tỷ tỷ ta cũng vậy.
Suy tính thời gian cũng không sớm nữa, ta liền viện cớ rời đi:
- Cũng không còn sớm nữa, mai ta lại tới thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869978/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.