Linh Đàm xuống giường, chỉnh chu lại y phục đi giày rồi chạy theo Đường Tịch ra ngoài. Khi đi qua gương thấy vết thương ám muội trên môi. Nàng dùng linh lực che đi. Cũng không biết Đường Tịch có để ý hay không vết thương ở môi hắn.
Linh Đàm đi đến đại điện, nhìn thấy bóng dáng màu hồng quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Nàng cất giọng gọi:
- Linh Vân
Linh Vân quay người lại, nhìn thấy Linh Đàm vẫn bình an vô sự đứng trước mặt nàng, khoé mắt cay cay. Linh Vân chạy tới ôm Linh Đàm, vừa nói vừa nức nở:
- Tỷ. Ta tưởng cả đời này không được gặp lại tỷ nữa.
Linh Đàm vỗ nhẹ lưng Linh Vân an ủi:
- Ta không sao, vẫn rất tốt. Còn muội thế nào
Linh Vân lau đi hai hàng lệ cười nói:
- Ta thì có thể thế nào, bây giờ ta đã là thượng tiên, rất lợi hại.
Đường Tịch đứng một bên cảm thấy họ coi mình như không khí, không kìm được ho khan một tiếng
Linh Đàm nhớ ra nơi đây là chỗ ở của Đường Tịch, nàng bắt đầu đánh trống lảng:
- Linh Vân, muội ở Tiên Dược Các đúng không. Chúng ta về Tiên Dược Các nói chuyện.
Vừa nói Linh Đàm vừa kéo tay Linh Vân ra khỏi cửa. Còn chưa đi được hai bước đã bị Đường Tịch nắm lấy cánh tay kéo lại :
- Định đi đâu ! Cô còn đang bị phạt ở lại đây quét dọn.
Linh Đàm định thu tay lại nhưng Đường Tịch vẫn nắm chặt không nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869886/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.