Chờ khi hút hết độc tố ra, Linh Đàm ngẩng đầu lên ngồi dậy, nhìn trần nhà quay cuồng một trận. Nàng lại thấy buồn ngủ rồi. Linh Đàm khó nhọc nằm xuống bên cạnh Đường Tịch, từ từ chìm vào giấc ngủ. Lần này ngủ rồi không biết mất bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Linh Đàm bị nhốt trong một không gian tối đen. Xung quanh chẳng có một chút ánh sáng, cho đến khi nàng thấy một tia sáng nhỏ nhoi chiếu xuống ở phía xa, nàng chạy đuổi theo tia sáng đó. Đuổi theo mãi, theo mãi, không biết đã theo bao lâu, cuối cùng nàng cũng đuổi kịp.
Đến khi nàng đuổi kịp tia sáng đó thì xung quanh lại sáng chói một mảnh. Khi nàng mở mắt ra thấy bản thân đang lơ lửng trên không trung, không tự chủ được mà rơi xuống dưới.
Linh Đàm sợ hãi hét lên
- Cứu mạng!
Đường Tịch không biết từ đâu xuất hiện đỡ lấy eo nàng, đưa nàng lên trên một đám mây. Hắn không nói gì đặt một nụ hôn lên môi nàng. Linh Đàm cảm thấy không đủ, không tự chủ tham lam nụ hôn đó, nàng cũng ôm lấy cổ hắn đáp lại.
Xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch, cảm giác nụ hôn mỗi lúc một chân thật hơn. Người kia đang nhắm mắt độ khí cho nàng đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn người phía dưới đang chiếm tiện nghi của hắn. Hắn khẽ cười sau đó đáp lại nồng nhiệt hơn.
Linh Đàm cảm thấy sinh khí đang bị ai đó mỗi lúc một rút cạn, hắn xoa má nàng, ngón tay không an phận chạm tai nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869888/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.