“Ồ?”
Phương Như Ý thấy biểu cảm của Trần Hy Hy, đáy mắt khẽ lóe một tia sáng lạnh lùng. Nàng ta tiến lên, mắt phượng nhìn vào chiếc khăn trên tay thiếu nữ:
“Cô đã phát hiện gì rồi sao?”
Cùng lúc đó, Ngọc Lan cũng lên tiếng phụ họa, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên trước khuôn mặt trắng bệch của Vân Anh:
“Sao sắc mặt Vân Anh lại tái nhợt khi nhìn chiếc khăn tay thế kia? Lẽ nào... đó là của ngươi sao?”
Nghe hai chủ tớ bọn họ kẻ tung người hứng, Trần Hy Hy như ngỡ ra gì đó. Phía sau lưng bỗng truyền đến từng cơn lạnh lẽo, nàng đứng dậy, cao giọng quát Ngọc Lan:
“Câm miệng! Chuyện này đến lượt một nô tỳ như ngươi phán xét sao?”
Lời nói đanh thép của nàng ngay lập tức khiến hoa dung của Ngọc Lan thất sắc. Có điều, Trần Hy Hy không thể không thừa nhận khả năng thích ứng cực kỳ tốt của nàng ta. Liền ngay sau đó, Ngọc Lan cúi đầu, tự trách nói:
“Xin Thái tử phi giáng tội, là nô tỳ một lòng muốn tìm ra thủ phạm, trả lại công đạo cho Hàn Nhi. Thái tử phi hiền lương thục đức, xử phạt công minh, tin chắc sẽ không vì việc tư mà làm ảnh hưởng đến kết quả điều tra.”
Giỏi cho hai chữ “công đạo!”, Trần Hy Hy thu ánh mắt cao ngạo của Ngọc Lan vào đáy mắt, hóa ra bên cạnh Phương Như Ý lại có một nữ tỳ miệng lưỡi sắc bén đến nhường này.
Gần đây nhiều việc xảy ra khiến nàng quả thật không chú ý đến nữ tỳ này rồi.
Phương Như Ý lấy khăn che miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595876/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.