Chính sảnh Đông Cung.
Phương Như Ý nhàn nhã thưởng thức trà ngon trên tay, thấy hình bóng mảnh mai của thiếu nữ từ xa bước đến, khóe môi đỏ mọng không khỏi câu một nụ cười nhẹ:
“Cô đến rồi.”
Trần Hy Hy gật đầu đáp lễ, ánh mắt nhìn đến thi thể đã được phủ khăn trắng gần đó, nàng biết, người bên dưới là Hàn Nhi.
“Đã tìm ra nguyên nhân tử vong chưa?”
Phương Như Ý bước đến gần nàng, ngữ điệu có chút thương tiếc:
“Cô nghĩ thế nào? Bị đánh vào đầu đến chết.”
Trần Hy Hy hít sâu một hơi, như vậy là có kẻ ra tay sát hại sao?
Theo nàng biết cách đây không lâu, Hàn Nhi đã là người của Phương Như Ý. Trong phủ cũng chưa thấy nàng ta gây hấn với ai, tại sao tự dưng lại bị sát hại?
Trần Hy Hy ngồi xuống, bàn tay trắng nõn vừa chạm vào tấm vải, Phương Như Ý đã lạnh nhạt nói:
“Cô muốn làm gì?”
“Nghiệm thi. Sao vậy? Có vấn đề gì à?” Trần Hy Hy nửa hờ hững nửa thâm ý buông một câu.
Phương Như Ý thoáng nheo mắt, khuôn miệng xinh đẹp khẽ nở một nụ cười tán dương:
“Không ngờ cô lại gan dạ như vậy.”
Hầu hết nữ tử chỉ cần nghe đến tử thi là đã sợ rùng mình rồi, chứ đừng nói là tự tay tận mắt muốn nghiệm xác.
Trần Hy Hy không trả lời, dứt khoát kéo tấm vải xuống.
Thời khắc khuôn mặt Hàn Nhi hiện ra, ngay lập tức đã có người không kìm được tiếng hét kinh hãi.
“Sao có thể như vậy được?”
Vân Anh đưa tay che miệng, hai mắt trợn to nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595875/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.