“Thái tử phi, người mau đứng dậy đi, trời đang nắng gắt lắm.” Tình Dao thấy thiếu nữ đã quỳ trước thư phòng một canh giờ, không thể không cầm ô lên che cho nàng, khẩn thiết khuyên nhủ.
Làn da trắng nõn của thiếu nữ bị cái nắng thiêu đốt đến ửng đỏ, mặc cho lời khẩn cầu của Tình Dao, nàng chỉ nâng khóe môi lên có chút lạnh lùng:
“Không cần. Đã cất công diễn màn khổ nhục kế này, nên diễn sao cho trót mới phải.”
Tình Dao nghe thấy ý vị tự mỉa trong lời nói của thiếu nữ, không kiềm lòng được mà thở dài:
“Thái tử phi, người vì Vân Anh mà để bản thân chịu khổ như vậy, có đáng không?”
Ánh mắt thiếu nữ trong suốt mà đầy ắp sự kiên định, nàng chẳng do dự đáp:
“Đáng! Vân Anh luôn trung thành, luôn tận tâm với ta, thậm chí sẵn sàng buông bỏ cả thói nữ nhi thường tình để an phận cúc tung tận tụy cả đời vì ta... So với những tình cảm và sự hy sinh ấy, chút khổ cực này có là gì chứ?”
“Cho dù... đó chỉ là một nữ nô sao?”
Trần Hy Hy bất giác đưa mắt nhìn Tình Dao đang che ô cho mình, thấy thần sắc trầm lặng như đang suy nghĩ gì đó của nàng ấy, liền nhịn không được mà bật cười, thế nhưng tiếng cười lại nhuốm đầy sự giễu cợt mà bi thương:
“Nữ nô thì sao chứ? Họ không phải là con người sao? Không thể có quyền quyết định số phận của chính mình ư?”
Nói đến đây, ánh mắt thiếu nữ bỗng hướng đến cánh cửa thư phòng đóng chặt, dường như muốn xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595877/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.