
“Cha...”
Trần Hy Hy nghẹn ngào thốt lên một tiếng, bao lâu rồi...
Bao lâu rồi... nàng không được thấy ánh mắt chính trực mà ấm áp kia?
Bao lâu rồi... không có ai gọi nàng hai chữ “Hy nhi” gần gũi, thân thiết như thế?
Cha... Cha... Cha...
Cảm xúc bỗng nhiên vỡ òa, bước chân Trần Hy nhẹ điểm, giống như đứa trẻ xa nhà lâu ngày lao vào vòng tay của người thân.
Không biết có phải do kí ức của khối thân thể này không nhưng thời điểm nhìn thấy cha, trái tim lạnh lẽo trong nàng như được rót một dòng nước ấm. Cảm giác ấy, khiến Trần Hy Hy thấy yên bình vô cùng, nó xua đi cái mất mát, tang thương của chiến tranh, cũng nhẹ nhàng vỗ về nội tâm đang căng thẳng về chiến sự ở kinh thành trong nàng.
Hiện tại, nàng đã không còn phân biệt được đâu là Trần Hy Hy, đâu là Lý Thiên An nữa rồi. Cảm giác yên bình ấm áp ấy, trước kia nàng chưa từng biết đến,
Thì ra, đây là tình thân... tình phụ tử...
Trần Tử Kiêm ôm nữ nhi vào lòng, ông vỗ nhẹ đầu nàng hệt như lúc còn nhỏ, xúc động nói:
“Hy nhi... Con vất vả rồi. Nào, để cha nhìn xem...”
Ánh mắt hiền từ của cha quan sát kỹ nàng, nhìn đến gương mặt tái nhợt của thiếu nữ ẩn hiện một lớp bụi cùng sương tuyết, đôi bàn tay mềm mại có thêm những vết thương to nhỏ do đao kiếm gây nên, lòng ông quặn đau:
“Con gái... Con gầy rồi...”
Đáng ra trước đây ông nên ngăn cản nữ nhi ra chiến trường bằng mọi giá. Thà nhốt con bé ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595828/chuong-72.html