
“Thừa tướng, huynh điên rồi!” An quốc công thấy Lệ Minh Viêm thực sự muốn đưa binh phù cho hoàng đế, sắc mặt nhất thời tối thui.
Hay thật đấy! Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
An quốc công nghiến răng, hắn giữ chặt tay Lệ Minh Viêm, nhìn về phía nữ nhân cao ngạo kia, gầm lên:
“Quý phi thật ngây thơ! Ngươi nghĩ rằng chỉ cần giao binh phù cho tên cẩu hoàng đế đó hắn sẽ tha cho chúng ta sao? Hắn là ai ngươi quên rồi ư? Có phải ngươi muốn nhìn thấy cha ngươi chết mới cam lòng đúng không?”
Những lời nói chất vấn mang theo chế giễu cùng oán hận kia hệt như ngọn lửa ma chướng bủa vây lấy người Lệ Thanh Yên. Nàng loạng choạng lùi lại, trái tim đau xót, dường như nơi ấy đang lặng lẽ, lặng lẽ nhỏ máu.
Muốn thấy cha chết ngay trước mắt ư? Ha ha, có nữ nhi nào lại mong muốn cái điều ngu xuẩn và bất hiếu như vậy chứ?
Giương mắt nhìn thẳng người cha mình hằng kính trọng, nàng nhẹ mỉm cười. Không đâu! Những điều nàng làm... Tất cả là vì muốn tốt cho cha, muốn tốt cho Lệ gia.
Nàng không thể để cha tiếp tục hại người nữa.
Lệ Minh Viêm lạnh lùng ném binh phù cho hoàng đế, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lệ Thanh Yên:
“Yên Yên, ta đã đưa binh phù cho hắn, con mau qua đây đi.”
Nước mắt rốt cuộc không khống chế nổi mà rơi xuống, trong lòng Lệ Thanh Yên hỗn độn cảm xúc giữa ấm áp và chua xót.
Nàng biết mà... Cha vẫn luôn quan tâm, để ý đến nàng.
Thế gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595829/chuong-73.html