Ta chen vào đoàn người để nhìn hắn rõ hơn, đại nam nhân khoác áo bào trắng đã nhuốm xám hơi màu khói súng, mái tóc nơi chinh chiến vương lại như ghìm chặt trên gò má.
Dẫu vậy đôi mắt hắn vẫn thế, sáng bừng những hoài bão lớn lao. Tấm thân giáp bạc nghiêm chỉnh cưỡi trên lưng con bạch mã.
Hắn đi về phía ta. Hắn đang nhìn ta. Ánh mắt ấy làm tim ta như rực thiêu lửa dốt, nóng ran tê liệt khắp người. Tư Thành mỉm cười rời khỏi lưng ngựa, hắn tiến tới đám đông, nhẹ nhàng đặt bàn tay lớn chai sần lên đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve những chỏm tóc đen mềm mượt:
-Mới một năm, mà tiểu muội nhà ta trưởng thành rồi.
Ta nhìn hắn mắt không chớp, có rất nhiều điều ta muốn hỏi, muốn hẳn kể nghe, muốn kể cho hắn, nhưng đối diện trước hắn, bỗng nhưng ta như bị đớp hồn, mọi suy tư đều tan đi trong nháy mắt.
Hắn bật cười:
-Sao thế, không mong ta trở về sao? Đột ngột quá làm muội ngây dại rồi kìa.
Hắn đưa tay cụng và trán ta, làm ta bừng tỉnh. Ta ôm trán, khóe miệng nhếch lên, cười tươi rói:
-Không có, ta vui lắm, mừng Tam ca trở về!
Một câu 'tam ca', hai câu 'tam ca' dẫu vậy bọn ta chỉ đơn thuần là chung dòng máu hoàng tộc từ lâu đời, chứ không phải thân thích ruột thịt. Yên Vương- cha ta cũng chỉ là một nhánh phân ra từ chính tông hoàng gia mà thôi, đã là chuyện cả trăm năm rồi nên không có quan hệ huyết thống anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917645/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.