Ta thẫn thờ rời khỏi hoàng cung, bất ngờ, ta bắt gặp bóng dáng vị nam tử quen thuộc, đang dựa bên hành lang Thiên điện, dường như đợi ta đã lâu. Thấy ta, hắn cười rạng rỡ lắm, đôi mắt phượng nheo lại, cong lên như đứa trẻ sắp được quà:
-Tiểu nha đầu, chờ muội lâu quá!
Tam ca của ta, hắn luôn nhanh nhạy như thế, y phục tươm tất, lại có thể bắt kịp tin tức đến đợi ta. Bắc Phong giờ đây không còn mặc giáp bạc, không còn vương mùi đất bụi, khói súng chiến trường nữa, mà thoát tục, phong trần đến lạ. Y phục đơn giản màu xanh lam có điểm vài cành trúc mờ mờ ảo ảo bên dọc bờ vai.
Không hoa mĩ cầu kì, phục sức đơn giản, nhưng làm sao có thể làm lu mờ đi phong thái ấy... Hắn dù cho khoác cái nùi vải, ta vẫn thấy hắn đẹp, đúng là điêu đứng, lụa đẹp vì người mà!
Thấy hắn, ta như thấy được tia nắng trong ngày tàn:
-Tam ca!!!
Hắn xoa đầu ta:
-Phụ hoàng gọi muội chuyện gì thế?
Ta ngập ngừng:
-À... người gọi ta vào cung phiếm chuyện.
Hắn mỉm cười:
-Tiểu Tư, muội không muốn nói cũng được. Nhóc con nhà muội chỉ có thể đi quấy rầy phụ hoàng mà thôi, làm sao lại có chuyện phụ hoàng gọi muội chỉ để phiếm chuyện cơ chứ!
-….- Ta cười mỉm không đáp hắn, hai má nóng rực, một năm rồi, cảm xúc ấy vẫn như ngày đầu, vẫn như kiếp trước, vẫn là hơi ấm này, hắn luôn thấu hiểu cho ta.
-Một năm ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917642/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.