Sau một đêm đại loạn, trong phủ bỗng canh gác nghiêm chặt hơn thường ngày, Vương gia vừa mới về phủ là ông hối hả chạy đến thăm ta đầu tiên.
Lần đầu, ta thấy Yên Vương với gương mặt trắng bệch, xanh xao, mắt thâm quầng như vậy. Có lẽ ông đã vội vã cuống cuồng giải quyết cho xong chuyện trên hoàng cung, rồi gấp gáp chạy về đây. Quần áo Yên Vương xộc xệch, thật không giống ông ngày thường.
Mọi người ai nấy cũng thắc mắc về con mèo bị thương trong phòng ta, nhưng ta chỉ nói đại là nó đã cứu ta, nhờ tiếng kêu của nó, ta mới biết phòng mình bị đột nhập. Ai nấy cũng lia lịa gật đầu tin.
Hạ nhân tấp nập sửa sang phòng ốc, bởi vậy chuyện con mèo, liền chẳng có ai để bụng thắc mắc lâu.
Nằm dài bên phòng trống, ta vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó:
-Yêu thuật của huynh thâm cao đến vậy sao? Có thể che mắt cả vương gia, ông đến gần huynh như vậy, cũng chẳng nhận ra một miêu yêu là huynh.
Ta cười tít mắt:
-Huynh có kêu meo meo ta cũng không hiểu gì, ta không biết phải xưng hô thế nào? Xem nào, gọi huynh là Tiểu Bạch nhé, lông trắng như vậy.
Ta che miệng cười khúc khích, vì tên Tiểu Bạch nghe giống chó hơn là mèo. Đôi tai mèo rung rung, hắn đang nằm hưởng thụ trên bàn, liền mở thé mắt liếc xéo ta, tỏ vẻ không hài lòng.
Cũng đúng thôi, dáng vẻ yêu nhân của hắn điển trai, lạnh lùng, khí thế như vậy, giờ lại vô dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917636/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.