Cửu Dạ đáp ta thẳng thừng với chất giọng nghi hoặc:
-Cả cái Đế đô này, ngoại trừ muội, ai cũng có thể cảm nhận được yêu khí và tiên khí. Muội không phải tự rõ điều này nhất à?
-Gì vậy chứ thế sao huynh....- “Không nhìn thấy hắn.” lời này ta nuốt ngược vào họng mình.
Ngoảnh lại, chớp mắt đã không thấy vị ân nhân đấy ở đâu, ta ngỡ ngàng, đến cả những giọt máu bị vương lại bỗng chốc đã tan đi nháy mắt. Hắn, đúng là không phải người thường.
Ta còn muốn cảm ơn hắn nữa kìa. Nhưng ban nãy hắn còn ở trong phủ ta, thế mà Cửu Dạ cũng không mảy may đánh hơi ra... Y chắc hẳn mạnh hơn Cửu Dạ rất nhiều.
Có lẽ Cửu Dạ tưởng ta thắc mắc với câu trả lời của hắn ban nãy. Hắn đáp lại, từng lời từng chữ như sét đánh ngang tai:
-Muội muội ngốc, bị yêu quái hù cho não cũng nhảy ra ngoài rồi?
Hắn thở dài rồi nói mạch lạc:
-Ta không thích nhắc lại điều này trước mặt muội. Muội không có tiên căn, không có pháp lực, cơ tay lại yếu, ngón tay ngắn không cầm được chắc kiếm. Tiên căn không có nên tiên thuật không thông, võ thuật cũng bất lực, lại mang trong mình dòng máu hoàng thất, linh căn tinh khiết, rất thích hợp làm thuốc bổ cho đám yêu ma quỷ quái.
Kì nghệ không tinh, võ thuật không thông, trong cái thế giới này, vậy khác nào ta là một phế nhân không!? Hoàng thất xưa nay người cầm binh xuất chúng, người khí lực phi phàm, lẽ nào chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917639/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.