Từ ngày tự do đi lại vào thư viện, ngày nào ta cũng tìm mấy cuốn sách cổ, tìm hiểu về căn nguyên, về linh căn, linh khí vạn vật.
Cũng tìm hiểu lấn sang yêu quái, một chút thuật trị thương để biết đâu ta lại giúp được phần nào cho Tiểu Bạch. Hắn ở lại phủ ta cũng ba bốn ngày rồi mà không khá khẩm hơn là bao.
Nhìn ta mải mê đọc sách cổ, những lý thuyết hỗn tạp, nhiều khi Cửu Dạ cũng buông lời ngao ngán:
-Nhiều khi, ta cũng chả biết muội đọc mấy thứ vô vị như vậy có ích gì không?
-Có chứ, mà với ta.
Cửu Dạ ngờ vực, có chút bất ngờ:
-Muội hiểu sao?
-Đa số.- Ta gật gù đáp.
-Không phải ai cũng nhập tâm, có thể tập trung vào mấy thứ vô vị nhạt nhẽo như vậy, có khi kiên trì như muội cũng là một loại tài năng đó nhóc con.
-Huynh đang nói đểu ta sao?- Ta nhướng mày thắc mắc.
-Không, chỉ là những cuốn sách muội đang cầm, đa số ta đã đem vào dĩ vãng rồi.
-Vậy thì ca cũng nên học lại một số thứ thôi.
-….Không đôi co với muội, bổn gia đi ngủ!
Thật ra, những cuốn sách cổ ta đọc, không hề vô dụng như Cửu Dạ nói, đúng là nó khô khan, nhưng chứa đựng lượng kiến thức đủ để ta giác ngộ nhiều điều.
Hóa ra, mỗi một người đều mang trong mình một bình chứa linh khí, dung tích to nhỏ tùy vào di truyền và tập luyện. Đó gọi là linh căn. Linh căn của mỗi người mang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.