Những ngày đầu khai mạc yến tiệc, ta không tham gia vì không muốn dính phiền phức. Mãi hai hôm sau, khi lễ hội săn bắn bắt đầu, ta mới lần đầu xuất thân lộ diện.
Nào ngờ, ta được mọi người "chào đón" hơn mình nghĩ. Đám nữ quyến nhìn thấy ta lại xì xầm bàn tán:
-Cứ tưởng cô ả không đến, thế mà hôm nay vẫn vác mặt đến à?
-Vô dụng như cô ta, xem làm được trò trống gì...
-Ha, phế nhân như vậy, đến đây diễn xiếc cho chúng ta xem sao? Săn được một con muỗi đem về còn khó!
-Không biết sao một kẻ tầm thường như vậy lại được sinh ra trong nhà Yên Vương cơ chứ! Thật đáng thương cho Cửu Dạ Thế tử!
Ta quay lại lườm ngoát bọn chúng, chúng còn biết ta là người của Yên Vương phủ cơ à. Lạnh gáy, đám nữ nhân liền co rúm lại, ta thờ dài:
-Hôm nay tâm trạng không tốt, ta không đôi co với đám người các ngươi.
Ta còn chưa từng gây hấn với bất cứ ai, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, miệng lưỡi thiên hạ không chừa một ai. Nghĩ lại chúng đang ganh tị, đố kị với ta, ta thầm cười khuẩy khinh thường.
Bọn chúng vẫn xì xầm, chỉ trách tai ta thính quá:
-Gì chứ, ngươi làm gì cô ta à?
-Không, ta đâu có.
-Này đừng chọc tức cô ta, các ngươi chưa thấy khí thế của ả ở thư viện hoàng cung đâu, đến cả phi tần cũng dám mắng cơ mà.
Ta bỗng bực mình định quay lại vạch ra bộ mặt giả tạo thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917623/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.