Ta đã bộc lộ dòng cảm xúc mãnh liệt nhất trước Vương gia, khiến ông vô cùng lúng túng, ông không biết nên đặt tay ở đâu. Cuối cùng, chỉ biết ôm ghìm ta thật chặt, như hận không thể khảm ta vào lòng để luôn chở che bảo vệ.
Ta từng chịu nhiều ấm ức, nhưng họa sát thân thế này là lần đầu ta gặp. Người nào người nấy đều trơ mắt nhìn ta gặp họa, hùa theo, cười mỉa, chế giễu, muốn đẩy ta vào cái chết... Còn ta lại chỉ có thể bất lực không thể phản kháng trước cường quyền.
Ta còn có thể làm gì trước “đại lễ” mà Quý Phi mang tới chứ!
Vương Gia đau lòng xoa đầu ta, ông đăm đăm nhìn Quý Phi:
-Tốt xấu nhì cũng là quận chúa một nước, Quý Phi, Vương phủ đang cần một lời giải thích thỏa đáng đấy.
Không những vậy, hành động đáp trả của ông, còn khiến ta bật cười thầm trong bụng. Ông gọi người tới trị thương cho Cửu Dạ mà không cho phép bất kì người nào dưới trướng Quý Phi động vào. Vậy không phải thể hiện rõ thái độ khinh miệt không tin tưởng với bên đó sao.
Vương gia vuốt tóc ta an ủi, nói thầm với ta:
-Lần này, ta nhất quyết đòi lại công đạo cho con!
Ông giao ta lại cho Tử Ly, đứng lên đối chất với Quý Phi.
-Nếu hôm nay ta cùng Hoàng Thượng không mưu trí, đem người đi lục soát cánh rừng, e là không phát hiện ra Quý Phi cũng đem người bày binh bố trận ở đây. Chậm thêm một khắc thì không biết Cửu Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917617/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.