Sau hôm ấy, Vương gia liền thay Tử Ly chỉ dẫn ta. Ông cưng nữ nhi là ta lắm, thấy ta đồng ý, mừng rỡ ra mặt như được mùa. 
Cửu Dạ có xin để hắn rèn luyện cùng ta, ông liền từ chối không thương tiếc, còn nói nếu hắn muốn què lâu hơn nữa thì đến đấu kiếm với ông cũng được. Cửu Dạ quắt đuôi chạy đi ngay. 
Dưới ánh đuốc đỏ rực, bước ra thao trường là dáng vẻ của một đại nam nhân, đấng trượng phu lạ lẫm mà ta chưa từng được chứng kiến. 
Khác biệt với cách mặc đồ rộng thùng thình thường ngày trông giống thư sinh chư từng cầm qua kiếm của ông. Hôm nay, Vương gia lại mặc đồ ngắn, thoáng đãng, thoải mái. 
Dưới ánh trăng còn chưa hạ màn, trông ông phiêu lãng, tự do khác với vẻ khuôn khổ thường thấy. Mái tóc buộc đuôi ngựa thắt lên gọn gàng kết hợp với gương mặt đi ngược với thời gian, cha ta trông như một tướng quân trẻ tài ba đang chăm chỉ thức sớm để mài rũa bản thân. 
Ta có chút lo lắng cho sức khỏe của ông: 
-Cha, người ngủ ít như vậy có ổn không? 
Ông bật cười, lấy tay cụng nhẹ trán ta: 
-Không phải con cũng thế à? Yên tâm, ta có phải chưa từng thức khuya dạy sớm đâu, cường độ thế này chả là gì với ta. 
Ta cười tươi rói, xoa xoa trán, đáp: 
-Vậy xin Vương gia chỉ giáo! 
Chà, ta đã nghĩ là nhẹ nhàng... 
Ta cứ ngỡ, Vương gia sẽ rất mềm mỏng trong việc dạy kiếm thuật cho ta, nhưng ta đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917610/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.