“Ừm” Tô Tô cảm thấy với tính cách của Lận Xuyên, nếu anh muốn nói thì nhất định là chuyện quan trọng gì đấy, vì thế cô đứng bên cạnh anh lắng nghe.
Khi bắt gặp đôi mắt trong veo đó, anh dường như rất lúng túng, rất ngại nói, nhưng không giải thích thì lại không được, vì thế anh nói:
“Là thế này, anh thật sự là bị thương ở chân.”
“Em biết mà, bác sĩ nói rồi”
Là chân, nhưng mà ở chỗ rất gần với vị trí chí mạng. Tô Tô vẫn không biết cụ thể là ở đâu, nhưng mà bác sĩ người ta đã nói như thế thì cô cũng chỉ có thể nghe như vậy.
Mặc dù cô nói như thế nhưng mà ánh mắt vẫn đang tia trong mơ hồ, Lận Xuyên nghĩ ngày tân hôn hôm đó, chỗ nên sờ hai người cũng sờ rồi, chỗ nên xem hai người cũng xem rồi, cho nên anh lấy hết dũng khí nắm lấy tay của Tô Tô, sau đó đưa lên phía trên cùng của chân trái mình và nói:
“Là ở đây, không phải ở đây” Lúc anh nói thì đưa tay của cô chỉ về phía trước, đỏ mặt nói.
Mặt của Tô Tô cũng đỏ bừng, cô vội vàng rút tay nhỏ của mình lại, hoảng hốt nói: “Em, em biết rồi.” Trời ơi, người đàn ông không biết xấu hổ, anh vậy mà lại cầm tay của mình chỉ vào chỗ đó một cách quang minh chính đại, muốn lấy mạng già của cô à, tìm như muốn nhảy ra ngoài.
“Cho nên, em không cần chuẩn bị cẩu kỷ tử đâu, anh không cần tẩm bổ.”
Lận Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731750/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.