Lận Xuyên mất nhiều máu, lúc này anh cũng nằm xuống nghỉ ngơi, chưa đến nửa tiếng sau, quân đội phái người đến nói chuyện với anh một lúc. 
Nhưng mà người đó liếc nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường bên cạnh, nhỏ tiếng nói: 
"Lận Xuyên, còn nhỏ vậy anh cũng ra tay được?" 
"Nếu như anh cưới cô vợ nhỏ tuổi, cũng có thể ra tay được, tin không?” 
Dù sao thì anh ra tay được, dù sao thì cũng là người phụ nữ của mình, không sai. 
"Ôi đệch, vợ là ai còn chưa thấy bóng dáng nữa đấy, bỏ đi không nhắc cái này nữa. Phía lãnh đạo biết tình hình bây giờ của anh không thể về đội ngay lập tức được, cho nên muốn anh sau khi xuất viện thì ve nhà dưỡng thương một thời gian, đợi khỏe hẳn rồi lại xin quay lại." 
"Không cần, vết thương của tôi không nghiêm trọng." 
"Vết thương của an không nghiêm trọng, nhưng mà anh có thể đi được không? Nhát d.a.o đó cắm ở đâu không rõ, suýt chút nữa thành phế nhân rồi." 
"Lúc đó tôi đã tính kỹ rồi, mới cưới vợ, tôi làm gì không cẩn thận để bị thương như vậy được." "Ô, nỡ một chân của mình?" 
Lận Xuyên đỏ mặt, lúc đó trong lúc nguy cấp anh đúng là có nghĩ như vậy, thà không cần cái đùi, nhưng cũng phải cần cái chân thứ ba, dù sao thì mới kết hôn, chưa nếm được mùi vị của vợ mình nữa đấy, nếu như bị thương rồi, thế sau này sẽ không còn được ôm vợ nữa. 
"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731751/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.