“Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ đi thu xếp xe ngựa để rời đi.”
Sau khi Tô Tử Mạch cứu được Bạch Như Ngọc thì trực tiếp rời khỏi khách điếm để tiếp tục lên đường, lúc này nàng đang ở rất gần thành Vạn Kiếm, nếu tốc độ của Tô Tử Mạch vẫn như vậy thì đến khi trời tối là có thể đến được thành Vạn Kiếm.
Sau một ngày rong ruổi thì quả nhiên đến chạng vạng tối Tô Tử Mạch đã đến bên ngoài thành Vạn Kiếm, hai mắt Tô Tử Mạch sáng bừng lên khi thấy ba chữ thành Vạn Kiếm.
Thành Vạn Kiếm này không hổ là kinh thành của nước Võ Xương, nhìn từ bên ngoài vào tường thành này cũng phải cao gần mười mét, hai cánh cổng sắt nặng nề thừa sức chứa vài chiếc xe ngựa đồng thời đi vào, thứ hấp dẫn ánh mắt của Tô Tử Mạch nhất chính là vô số thanh kiếm gãy được rải chằng chịt trên tường thành.
Mặc dù một số thanh kiếm gãy đã bị gỉ sắt, nhưng chúng vẫn tỏa ra một loại hào quang khác biệt dưới ánh chiều tà, lúc Tô Tử Mạch nhìn thấy những thanh kiếm gãy này, trong đầu nàng không kìm được đã liên tưởng đến một cuộc đại chiến.
Binh sĩ của hai nước đã đánh một trận ác liệt tại bức tường thành này, song phương đều thương vong nặng nề nhưng những binh sĩ kia lại không chịu dừng lại, mà họ đã dùng hết sức mình để đâm binh khí trong tay vào bức tường thành kia, sau đó bọn họ dùng tay không tấc sắc tiếp tục chiến đấu.
Nghĩ đến hình ảnh này, trong người Tô Tử Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869907/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.