Chương trước
Chương sau
“Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ đi thu xếp xe ngựa để rời đi.”
Sau khi Tô Tử Mạch cứu được Bạch Như Ngọc thì trực tiếp rời khỏi khách điếm để tiếp tục lên đường, lúc này nàng đang ở rất gần thành Vạn Kiếm, nếu tốc độ của Tô Tử Mạch vẫn như vậy thì đến khi trời tối là có thể đến được thành Vạn Kiếm.
Sau một ngày rong ruổi thì quả nhiên đến chạng vạng tối Tô Tử Mạch đã đến bên ngoài thành Vạn Kiếm, hai mắt Tô Tử Mạch sáng bừng lên khi thấy ba chữ thành Vạn Kiếm.
Thành Vạn Kiếm này không hổ là kinh thành của nước Võ Xương, nhìn từ bên ngoài vào tường thành này cũng phải cao gần mười mét, hai cánh cổng sắt nặng nề thừa sức chứa vài chiếc xe ngựa đồng thời đi vào, thứ hấp dẫn ánh mắt của Tô Tử Mạch nhất chính là vô số thanh kiếm gãy được rải chằng chịt trên tường thành.
Mặc dù một số thanh kiếm gãy đã bị gỉ sắt, nhưng chúng vẫn tỏa ra một loại hào quang khác biệt dưới ánh chiều tà, lúc Tô Tử Mạch nhìn thấy những thanh kiếm gãy này, trong đầu nàng không kìm được đã liên tưởng đến một cuộc đại chiến.
Binh sĩ của hai nước đã đánh một trận ác liệt tại bức tường thành này, song phương đều thương vong nặng nề nhưng những binh sĩ kia lại không chịu dừng lại, mà họ đã dùng hết sức mình để đâm binh khí trong tay vào bức tường thành kia, sau đó bọn họ dùng tay không tấc sắc tiếp tục chiến đấu.
Nghĩ đến hình ảnh này, trong người Tô Tử Mạch lập tức dấy lên một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, xem ra nước Võ Xương này có thể đạt được quy mô như ngày hôm nay thì đã phải trải qua những cuộc chiến đẫm máu, mà kinh thành của nước Võ Xương sở dĩ được gọi là thành Vạn Kiếm chắc hẳn cũng là bởi vì những thanh kiếm gãy được ghim sâu vào tường thành kia.
Sau khi cảm khái một lúc, lúc này Tô Tử Mạch mới sải bước đi nhanh về phía cổng thành, lúc này mặt trời đã dần lặn về phía tây, nếu như không nhanh chân hơn một chút thì cổng thành này sẽ đóng vào mất.
Cuối cùng Tô Tử Mạch cũng đã thuận lợi vào được trong thành trước khi cổng thành đống lại, sau khi vào trong thành Tô Tử Mạch lập tức bị cảnh tượng phồn hoa của thành Vạn Kiếm này làm cho rung động, lúc này màn đêm đã lặng lẽ phủ xuống, thế nhưng trong thành đèn đuốc lại sáng trưng, người đi trên đường nhộn nhịp.
Lúc này Tô Tử Mạch không có lòng dạ nào thảnh thơi đi trải nghiệm cuộc sống về đêm ở thanh Vạn Kiếm, mà nàng tính đi tìm khách điếm trước, dù sao để tìm ra chân tướng phụ mẫu bị hại năm đó thì nàng cũng phải lưu lại thành Vạn Kiếm này một thời gian.
“Ôi, đúng là một cô nương xinh đẹp, nhìn dáng vẻ mệt mỏi này của cô nương, chắc là vừa mới đến thành Vạn Kiếm, có phải cô nương đang muốn tìm khách điếm để nghỉ ngơi hay không?”
Vốn dĩ Tô Tử Mạch đang đi yên lành trên đường, ai ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện ba bốn gã có dáng vẻ lưu mạnh vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi.
Những người qua đường ở bên cạnh đều vô thức tránh ra xa sau khi nhìn thấy những tên lưu manh này, hiển nhiên họ cũng rất chán ghét những gã lưu manh nay, chắc là đám lưu manh này cũng có tiếng ở thành Vạn Kiếm.
Tô Tử Mạch vừa đến thành Vạn Kiếm nên nàng không muốn chọc vào phiền phức khiến người khác chú ý, nên khi đối mặt với đám lưu manh kia, sắc mặt của Tô Tử Mạch trầm xuống nói: “Bổn tiểu thư không có thời gian để lãng phí trên người các ngươi, mấy người các ngươi nhanh cút đi.”
Thấy Tô Tử Mạch vừa mở miệng ra đã nói những lời vô lễ với bọn họ như vậy, mấy gã lưu manh kia không hề tức giận mà ngược lại lại cười càng thêm hèn mọn bỉ ổi.
Gã cầm đầu chính là cái tên để ria mép kia, trên mặt vẫn đang treo nụ cười đê tiện: “Cô nương đúng là rất có tính tình, ta rất thích những cô nương đanh đá như vậy, điều này còn thú vị hơn những cô nương ở trong các thanh lâu kia, chúng mày nói có đúng không?”
“Đại ca nói rất đúng, mấy con hàng ở trong thanh lâu kia sao có thể so sánh với vị cô nương này được chứ.”
“Đại ca, cô nương này lát nữa để đại ca lên trước, chờ đại ca chơi chán rồi thì cũng đừng quên để cho các huynh đệ tụi em vui vẻ một chút nha.”
Nhìn thấy mấy gã lưu manh này càng nói càng khó nghe, từ ngữ bẩn thỉu vừa mở miệng ra là nói được, có thể thấy ngày thường đám người này đã hãm hại bao nhiêu cô nương, làm ra bao nhiêu chuyện vô sỉ.
Bây giờ lửa giận trong lòng Tô Tử Mạch đã sắp không kiềm chế được, ngay lúc nàng nắm chặt nắm đấm chuẩn bị ra tay với đám lưu manh này thì đột nhiên có một bóng người vọt ra từ phía sau của nàng.
Tốc độ của bóng người này cho dù là Tô Tử Mạch cũng khó có thể nhìn rõ, mà trên người của bóng người kia lại tỏa ra ánh sáng màu tím sậm, Tô Tử Mạch nhìn một cái là có thể nhận ra ngươi kia là cường giả linh đế cùng tu vi với nàng.
Sau khi xông tới trước mặt đám lưu manh kia, nắm đấm của thân ảnh kia cũng xuất hiện, chỉ trong nháy mắt người đó đánh cho đám lưu manh kia ngã lăn xuống đất không ngừng kêu rên thảm thiết.
Mà lúc này, Tô Tử Mạch cũng đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, điều khiến cho Tô Tử Mạch cảm thấy kinh ngạc chính là người lao ra hành hung đám người lưu manh kia lại chính là tùy tùng bên người của Bạch Như Ngọc – Lý thúc.
“Tô cô nương, cô nương không sao chứ? Những tên lưu manh này không có làm phiền ngươi chứ.”
Chẳng biết từ lúc nào Bạch Như Ngọc đã xuất hiện ở bên người của Tô Tử Mạch, đồng thời vẻ mặt ân cần hỏi thăm Tô Tử Mạch, hiển nhiên vừa rồi hắn ta đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
Trước sự quan tâm của Bạch Như Ngọc, Tô Tử Mạch lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ là mấy tên lưu manh mà thôi, nếu tùy tùng của ngươi không ra tay thì ta cũng định ra tay dạy đám người này một bài học.”
Bạch Như Ngọc nghe thấy vậy thì cười nói: “Tô cô nương, những việc phải động tay động chân này sao có thể để ngươi ra tay được chứ, không ngờ sau khi chúng ta đến thành Vạn Kiếm lại gặp nhau lần nữa, lần này cũng đã là lần thứ ba rồi, người nói xem có phải chúng ta rất có duyên hay không?”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì khóe miệng hơi cong nhẹ, kẻ đần mới không nhìn ra cái tên Bạch Như Ngọc này là cố ý đi ở phía sau của nàng, cái này rõ ràng là hắn ta cố ý, bây giờ lại còn nói cái gì mà duyên phận cơ chứ.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch trực tiếp lắc đầu nói: “Ta thấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hai chữ duyên phận cả, mà ngược lại thân thể của Bạch công tử ngươi vẫn còn chưa khỏe, thời gian cũng không còn sớm, ngươi vẫn là nên về sớm nghỉ ngơi đi thì hơn.”
Sau khi nói xong thì Tô Tử Mạch đi nhanh rời đi, mà lúc này Lý thúc cũng đi tới trước mặt của Bạch Như Ngọc nói: “Công tử, mấy tên lưu manh kia đã bị thuộc hạ đánh chạy rồi, xem ra Tô cô nương vẫn không có ấn tượng tốt với chúng ta, hay là chúng ta cứ nói thẳng thân phận của người cho Tô cô nương biết, đến lúc đó nàng ấy cũng sẽ không đối với người lạnh lùng như thế nữa.”
Bạch Như Ngọc nghe xong những lời này thì sắc mặt đột nhiên trở nên tức giận nói: “Những lời này về sau Lý thúc đừng nhắc lại nữa, Tô cô nương cũng không phải loại nữ tử tầm thường này, huống chi nàng ấy còn có ân cứu mạng với ta, những loại lời nói xem nhẹ nàng ấy này, ngươi cũng không nên nói nữa.”
“Công tử xin bớt giận, là tiểu nhân lắm miệng, vậy bây giờ chúng ta có nên trở về phụ đệ trước hay không?”
Bạch Như Ngọc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Ngươi dẫn người hồi phủ trước đi, bổn công tử muốn đi dạo, đợt lát nữa rồi trở về.”
Lý thúc nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Công tử, nếu người đi một mình chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm, hay là để cho tiểu nhân đi cùng ngài, như vậy nếu có xảy ra chuyện gì thì tiểu nhân có thể kịp thời ra tay cứu viện.”
“Bổn công tử ở trong thành Vạn Kiếm này thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ, hơn nữa lúc trước bổn công tử mắc phải bệnh khó nói nên thực lực bị ngăn trở, nhưng Lý thúc cũng đừng quên, dù gì ta cũng là một linh vương, lúc trước uống đan dược của Tô cô nương, ta đã cảm thấy thân thể tốt hơn lúc trước rất nhiều, ngươi cũng đừng lo lắng qua, nhiều nhất là một canh giờ ta sẽ trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.