Bây giờ đột nhiên nghe thấy Tô Tử Mạch nói có cách khiến bệnh của Bạch Như Ngọc khỏi hẳn, điều này tự nhiên khiến ông ta nhất thời khó lòng tin tưởng được, thậm chí còn tưởng rằng Tô Tử Mạch đang ba hoa nói khoác mà thôi.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch cười nhẹ nói: “Bệnh này của hắn ta thực sự nếu nghiêm túc mà nói không phải là bệnh, phải đợi đến khi hắn ta tỉnh lại rồi hẵn nói chuyện này. Đêm hôm khuya khoắt như vậy bổn tiểu thư phải về ngủ bù một giấc ngon lành, còn những việc khác ngày mai sẽ từ từ nói với các ngươi.”
Nói xong, Tô Tử Mạch đi thẳng về phòng của mình, nhìn theo bóng lưng của Tô Tử Mạch, ánh mắt nam nhân trung niên nhất thời rõ ràng là có vẻ rất phức tạp, ông ta cũng không biết có nên tin lời Tô Tử Mạch nói hay không.
“Khụ, khụ…” Ngay khi ông ta còn đang do dự, một tiếng ho truyền đến, Bạch Như Ngọc thực sự đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
Nam nhân trung niên ngay lập tức lộ ra vẻ vui mừng, ông ta nhanh chóng bước tới đỡ Bạch Như Ngọc nói: “Công tử, ngài không sao chứ? Vừa rồi ngài đột nhiên phát bệnh, bị hôn mê bất tỉnh, khiến cho tiểu nhân sợ hãi vô cùng.”
Bạch Như Ngọc nghe vậy liền cười khổ: “Lý thúc, thúc là người nhìn ta từng bước trưởng thành, tình cảnh của ta không phải là thúc đã hiểu rất rõ rồi sao? Căn bệnh này đã đi theo ta biết bao nhiêu năm rồi, đột nhiên ngất xỉu không phải là mới lần một lần hai, thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869906/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.