Sau khi Tô Tử Mạch rời đi, nàng cũng không để tâm đến lời nói của Bạch Như Ngọc, đối với Tô Tử Mạch mà nói, đó chỉ là một sự việc nho nhỏ xen vào giữa đường mà thôi, không cần biết người của Huyền Âm Hội có tiếp tục tấn công nàng hay không, kế hoạch của nàng đều sẽ không thay đổi.
Trưa ngày hôm sau, sau khi gấp rút lên đường Tô Tử Mạch đa đến một thị trấn nhỏ, đây là thị trấn gần nhất với thành Vạn Kiếm, thủ phủ của nước Võ Xương, qua khỏi thị trấn nhỏ này rồi đi thêm một ngày một đêm đường nữa là có thể vào đến thành Vạn Kiếm rồi.
Sau khi Tô Tử Mạch vào thị trấn, nàng tìm một khách điếm để ở tạm, lúc trước Tô Tử Mạch bận đi đường nên vẫn phải luôn ngủ bờ ngủ bụi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có một chỗ đừng chân để nghỉ ngơi một lúc cũng tốt.
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa bước vào phòng, Bạch Như Ngọc vậy mà lại đưa thuộc hạ của mình đến khách điếm này để ở.
“Công tử, thân thể của ngài không thể kéo dài thêm được nữa, hay là chúng ta nhanh chóng lên đường ngay trong đêm để trở về thành Vạn Kiếm đi.”
Trước sự khuyên nhủ của thuộc hạ, Bạch Như Ngọc xua tay nói: “Không cần đâu, bây giờ đã cách thành Vạn Kiếm rất gần rồi, thân thể của ta cũng không tệ đến mức độ đó, hơn nữa vị cô nương lúc nãy nói không chừng cũng ở trong khách điếm này, bổn công tử vẫn còn muốn gặp lại nàng.”
“Công tử, nếu ngài thật sự xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869905/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.