Cửu Vương gia vừa uống ngụm nước vừa oán giận, Tô Tử Mạch thấy vậy mở miệng nói: “Cửu Vương gia, diện tích sa mạc chết chóc này rộng lớn như thế, chúng ta muốn tìm được thảo dược kia quả thực chính là mò kim đáy bể, ngươi có biết vị trí đại khái của thảo dược kia không?”
Cửu Vương gia nghe vậy thì chỉ về một phương hướng, nói: “Căn cứ theo tin tức hoàng đế bệ hạ cho ta, vị trí đại khái của thảo dược này nằm ở phía bắc của sa mạc chết chóc, thế nhưng vị trí cụ thể lại không rõ ràng lắm, ta thấy chúng ta chỉ có thể chậm rãi tìm tiếp thôi.”
Nghe được câu trả lời của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch thở dài, nói: “Sa mạc chết chóc này lớn như vậy, cho dù biết là phía bắc thì cũng là một phạm vi rất lớn, tiếp tục tìm như vậy, ngày tháng năm nào mới có thể tìm được thảo dược kia đây.”
Giờ đây Tô Tử Mạch bắt đầu có chút nản lòng thoái chí, lúc này Cửu Vương gia đột nhiên đi đến bên cạnh Tô Tử Mạch, nhỏ giọng nói rằng: “Tô cô nương, kỳ thật bổn vương còn có một manh mối, vốn dĩ đây là chuyện cơ mật rất quan trọng không thể tùy tiện lộ ra, nhưng mà Tô cô nương ngươi cũng không phải người ngoài, bổn vương ngược lại cũng không cần giấu diếm với ngươi.”
Tô Tử Mạch vừa nghe thế thì tức khắc mặt mày lộ vẻ vui mừng, truy hỏi Cửu Vương gia: “Ồ, đó là manh mối gì vậy?”
Cửu Vương gia nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869735/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.