Tô Tử Mạch nghe vậy nhìn theo hướng mà Cửu Vương gia chỉ, chỉ thấy có một gốc cây cỏ nhỏ màu xanh biếc cách nơi hai người họ đang đứng không tới trăm mét.
Trong cái nơi sa mạc chết chóc này, tất cả mọi thứ trong tầm nhìn đều là một mảng màu vàng, nhưng lúc này đột nhiên đập vào mắt lại là một chấm màu xanh biếc nho nhỏ chói lóa như vậy.
Vẻ mặt của Cửu Vương vô cùng kích động nói: “Tô cô nương, đây chắc chắn là gốc cây dược thảo mà chúng ta đang tìm rồi, chúng ta mau chóng đi qua lấy nó đem về là có thể giao nộp được rồi.”
Cửu Vương gia vừa nói vừa vội vã chạy về hướng cây dược thảo đó, khi Tô Tử Mạch đang định đi theo thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đang ở trên sa mạc mà cây dược thảo này lại xuất hiện rành rành như vậy, vả lại xung quanh nó lại không có bất cứ thứ gì khác, chỉ có duy nhất một gốc cây dược thảo.
Trong hoàn cảnh đâu đâu cũng là cát vàng này, mà cây dược thảo lại đột ngột xuất hiện như vậy, cứ cảm thấy có gì đó không hợp lý, cứ như có ai đó cố tình để loại dược thảo này ở đây vậy.
Nghĩ đến loại khả năng này trong lòng Tô Tử Mạch lập tức cảnh giác, đồng thời hét lên với Cửu Vương gia: “Cửu Vương gia cẩn thận”
Khi tiếng của Tô Tử Mạch vừa dứt, Cửu Vương gia cũng đã chạy tới đứng trước cây dược thảo đó rồi, sự chú ý của Cửu Vương gia và tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869736/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.