Chương trước
Chương sau
Đám người bọn hắn cũng không phải đối thủ của Bảo Bảo, bây giờ Cửu Vương gia lại không chịu giúp đỡ, chẳng lẽ thật sự phải ngủ một đêm bên ngoài trong thời tiết giá lạnh thế này sao? Sẽ xảy ra án mạng đó!
Lúc này Âu Dương Bá Thiên hối hận không thôi. Nếu như sớm biết bây giờ sẽ như thế này, lúc nãy cậu ta không nên nói chuyện với Cửu Vương gia kiểu đó.
Thấy dáng vẻ của Cửu Vương gia hiện giờ, e là cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình. Nghĩ đến đây, Âu Dương Bá Thiên cắn răng, nói thẳng với Cửu Vương gia: “Cửu hoàng thúc, chuyện lúc nãy là con không đúng trước. Bây giờ người đối xử với con như vậy, con cũng không thể nói gì hơn. Nhưng dù sao thì con cũng là chất tử của người. Con cũng không hy vọng xa vời người sẽ nói giúp con, nhưng người có thể cho con mượn một vạn lượng vàng không?”
Âu Dương Bá Thiên vừa dứt lời, Cửu Vương gia không khỏi sửng sốt. Đầu óc của tên nhóc này xoay chuyển cũng đủ nhanh đấy, thế mà lại nghĩ đến chuyện mượn tiền.
Lúc này, Cửu Vương gia nhìn qua phía Tô Tử Mạch. Mặc dù Cửu Vương gia không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý thăm hỏi.
Tô Tử Mạch vừa thấy vẻ mặt này của Cửu Vương gia, lập tức hiểu được. Xem ra Cửu Vương gia đang trưng cầu ý kiến của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch vốn cũng không muốn nhúng tay vào ân oán giữa Bảo Bảo và Âu Dương Bá Thiên, chỉ là một loạt hành vi vừa rồi của Âu Dương Bá Thiên đã khiến cho Tô Tử Mạch cảm thấy rất khinh thường.
Lúc này, Tô Tử Mạch cũng càng hiểu Bảo Bảo hơn. Nếu như đổi lại là nàng, nàng sớm đã đánh cho Âu Dương Bá Thiên một trận bầm dập, chứ không có như bây giờ, chỉ đơn giản là bồi thường tiền mà thôi.
Chẳng qua Tô Tử Mạch cũng biết quan hệ giữa Âu Dương Bá Thiên và Cửu Vương gia. Xét trên thể diện của Cửu Vương gia, nếu như thật sự làm gì Âu Dương Bá Thiên cũng không thích hợp.
Sau một phen cân nhắc, Tô Tử Mạch vươn tay về phía Cửu Vương gia, vẽ vài nét trên lòng bàn tay. Cửu Vương gia thấy thế, lập tức hiểu ý của Tô Tử Mạch.
Chỉ thấy Cửu Vương gia quay qua nói với Âu Dương Bá Thiên: “Âu Dương Bá Thiên, trên người bổn vương không có nhiều vàng đến thế. Nếu ngươi đã tự nguyện bồi thường cho Tô Bảo Bảo, vậy chi bằng trước tiên ký một tờ giấy nợ, đợi sau này ngươi có rồi thì trả lại vạn lượng vàng cho Tô Bảo Bảo là được.”
Cửu Vương gia vừa dứt lời, Âu Dương Bá Thiên đã ủy khuất nói: “Cửu Hoàng thúc, con đã sớm nói điều này với Tô Bảo Bảo rồi, nhưng mà Tô Bảo Bảo căn bản không đồng ý. Hắn nói không có vạn lượng vàng, hắn sẽ không chịu thả người. Bằng không, sao con phải thế này chứ.”
Vừa nói đến đây, giọng điệu của Âu Dương Bá Thiên lại trở nên ủy khuất hơn. Lúc này, sắc mặt Bảo Bảo trầm xuống, ở bên cạnh nói: “Nói bậy! Ta đã nói như thế lúc nào? Chuyện bồi thường vạn lượng vàng là chuyện ngươi tình ta nguyện, cũng chẳng phải ta ép ngươi. Hơn nữa, nếu như ngươi sớm viết giấy nợ thì ta đã sớm thả ngươi đi rồi. Trời lạnh như vậy, ngươi nghĩ là ta muốn dây dưa với ngươi sao?”
Bảo Bảo đột nhiên phản công khiến Âu Dương Bá Thiên tức giận không thôi. Loại chuyện đổi trắng thay đen thế này, trước kia cậu ta đã từng làm nhiều rồi, chỉ là không ngờ lần này bên bị hại lại biến thành mình.
Âu Dương Bá Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Trương thống lĩnh kéo lại: “Hoàng tử điện hạ, thời gian đã rất trễ rồi. Chuyện ngày hôm nay cần phải nhanh chóng kết thúc. Bằng không, nếu như trở về muộn, một khi kinh động đến hoàng đế bệ hạ thì nguy đó.”
Nghe thấy lời Trương thống lĩnh nói, Âu Dương Bá Thiên cuối cùng cũng cố nén lửa giận trong lòng. Trước đó Cửu Vương gia đã nói rất rõ ràng. Những chuyện cậu ta đã làm, bất kể thế nào cũng không thể để lan truyền ra ngoài.
Nghĩ thế, cuối cùng Âu Dương Bá Thiên cắn răng, nhận giấy bút từ trong tay Trương thống lĩnh, nhanh chóng viết một tờ giấy nợ.
Âu Dương Bá Thiên tuy rằng kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng suy cho cùng cũng là một vị hoàng tử. Thời gian chưa đến nửa nén hương cậu ta đã viết xong giấy nợ, đưa cho Bảo Bảo.
Bảo Bảo nhận lấy giấy nợ, nhìn lướt một lượt rồi hài lòng gật đầu, còn cố ý đưa giấy nợ cho Tô Tử Mạch xem thử.
Sau khi xem xong, Tô Tử Mạch nhíu mày nói: “Đợi đã. Hình như tờ giấy nợ này của ngươi thiếu chút gì đó rồi. Thêm một dấu vân tay nữa mới được. Cho dù ngươi là hoàng tử thì cũng phải làm theo quy củ.”
Âu Dương Bá Thiên nghe thế thì hít sâu một hơi, cắn rách một phát trên ngón tay, trực tiếp dùng máu tươi ấn xuống giấy nợ một dấu vân tay.
Lúc này Tô Tử Mạch mới hài lòng nói: “Vậy mới đúng, không còn chuyện gì thì các ngươi có thể đi rồi.”
Bảo Bảo cũng ở bên cạnh phụ họa: “Các ngươi đều đã nghe thấy hết rồi đúng không? Lời của mẫu thân ta chính là ý của ta, các ngươi mau đi đi.”
Thấy thái độ và giọng điệu của Tô Tử Mạch và Bảo Bảo như thể đuổi ruồi bọ, Âu Dương Bá Thiên càng cảm thấy nhục nhã không chịu nổi. Nhưng cuối cũng vẫn dẫn đám người Trương thống lĩnh nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi đám người Âu Dương Bá Thiên rời đi, Bảo Bảo cầm giấy nợ, vẻ mặt như tranh công nói: “Mẫu thân, giấy nợ này đưa cho người, thật ra con đòi số tiền này cho người đó.”
“Hửm, Con đòi những thứ này cho ta làm gì?”
Nghe thấy lời Bảo Bảo nói, Tô Tử Mạch cảm thấy hoang mang khó hiểu. Bảo Bảo thì lại nói một cách nghiêm túc: “Mẫu thân, con biết người một mình dẫn theo con không dễ dàng gì. Hiện tại chúng ta còn đang ăn nhờ ở đậu, có tiền thì có thể mua một căn nhà to cho chúng ta sống rồi.”
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này, nhịn không được nở nụ cười. Bảo Bảo hiểu chuyện như vậy, thật là ngoài dự đoán của nàng.
Tô Tử Mạch vươn tay xoa đầu Bảo Bảo hai cái rồi nói: “Những chuyện này không phải là chuyện con cần bận tâm. Con chỉ cần học hành cho tốt, đừng có gây thêm rắc rối nữa là được rồi.”
Lúc này Cửu Vương gia cũng ở bên cạnh cười nói: “Bảo Bảo, mẫu thân ngươi chính là khách quý của bổn vương, hơn nữa còn có ơn cứu mạng với bổn vương, sau này các ngươi cứ xem vương phủ như nhà của mình. Nghìn vạn lần đừng nói những lời gì mà ăn nhờ ở đậu nữa, bằng không bổn vương sẽ hổ thẹn chết mất.”
Bảo Bảo nghe vậy thì vui mừng nói: “Thật sao? Vậy thì đa tạ Cửu thúc thúc!”
Nghe cách xưng hô của Bảo Bảo với mình, Cửu Vương gia lập tức sửng sốt, sau đó là vui vẻ nói: “Cách xưng hô Cửu thúc thúc này hay, sau này ngươi cứ gọi bổn vương như vậy đi. Ngươi càng khiến cho người khác yêu thích hơn tên nhóc Âu Dương Bá Thiên kia nhiều.”
Đoàn người vừa nói vừa cười về đến vương phủ. Mà không quá hai ngày, chuyện xảy ra lúc nãy đã hoàn toàn lan truyền trong thành.
“Các người biết gì chưa? Có một đứa trẻ mới đến phủ của Cửu Vương gia. Nghe nói là đứa trẻ đó còn dạy dỗ tiểu hoàng tử Âu Dương Bá Thiên một trận, cũng lợi hại thật đấy.”
“Ngươi không nghe lầm chứ? Ngoài hoàng đế bệ hạ ra, có ai là không biết tiếng xấu của Âu Dương Bá Thiên chứ! Ai có thể khiến cho cậu ta chịu thiệt được!”
“Này, ngươi đừng có mà không tin, chuyện này chắc chắn là thật. Nghe nói đứa trẻ tên Tô Bảo Bảo đó đã bảo Âu Dương Bá Thiên bồi thường mười vạn lượng vàng đấy! Hơn nữa quan hệ giữa đứa trẻ Tô Bảo Bảo đó và Cửu Vương gia rất không bình thường, nói không chừng chính là con riêng của Cửu Vương gia đó!”
Chuyện này càng truyền càng phóng đại. Rõ ràng là một vạn lượng vàng, đến miệng những người này thì thoáng chốc đã biến thành mười vạn lượng rồi.
Ngay lúc những người này đang ăn không nói có, sắc mặt của vị khách ở bàn bên cạnh lại trở nên cô cùng ngưng trọng. Nếu như Tô Tử Mạch ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này chính là quản gia A Mông của Dạ Ly Thần.
Sau khi A Mông nghe thấy lời bàn tán của những người này, ông ta lập tức đứng dậy rời đi. Còn những tin tức mà ông ta nghe thấy vừa nãy, cũng rất nhanh đã được nói lại cho Dạ Ly Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.