Lưu Ly sau khi đi một vòng ở trên trấn, phát hiện cô trừ đi loanh quanh căn bản không có cách gì cả, đối với chuyện Bình Bình mất tích này cũng căn bản không có một chút manh mối, không biết phải đi đâu tìm kiếm.
Cuối cùng nghĩ tới Yên Yên ở nhà, Lưu Ly bèn kết thúc cuộc tìm kiếm không mục tiêu, chuẩn bị quay về đợi tin.
Vừa về tới thôn, Lưu Ly trực tiếp tới Trương gia đón Yên Yên.
Yên Yên từ sau khi mẹ đi thì cô bé luôn ngân ngấn nước mắt vô cùng đáng thương mà nhìn về phía cửa lớn của Trương gia, vì vậy sau khi mẹ trở về thì Yên Yên bám chặt lấy mẹ, không buông tay nữa.
Nhìn bộ dạng như này của Yên Yên, trong lòng Lưu Ly rất tự trách.
Bế Yên Yên lên, Lưu Ly cũng không quan tâm sự níu giữ của người Trương gia, trực tiếp về nhà.
Biết Yên Yên chưa ăn cơm trưa, Lưu Ly bèn cố gượng tinh thần nướng mấy cái bánh, chỉ là hai mẹ con đều nhớ cho an nguy của Bình Bình, cho nên không ai nói gì cả.
Mãi tới giờ thân, bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa, Lưu Ly mới từ trong trạng thái sững người hoàn hồn lại, nhìn về phía cửa.
Vừa hay xuyên qua cánh cửa tre cũ nát đó nhìn thấy bóng hình thẳng tắp đó của Cố Tại Ngôn lật người xuống ngựa, Lưu Ly đứng dậy đi tới vài bước, trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn tràn ngập sự mong chờ.
“Có tin của Bình Bình chưa?”
Nói thật, không nhìn thấy bóng dáng của Bình Bình Lưu Ly đã thoáng thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/299601/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.