Căn phòng tản mạn mùi máu tanh nồng nặc, Trương Nhị Cẩu đang nằm bất động trên giường của Trương Nhị Lang.
Trương Nhị Cẩu của giờ phút này áo trên đã bị cởi ra, phần bụng cũng được Tư đại phu băng bó đơn giản, nhưng vải quấn ở phần bụng của hắn sớm đã bị máu thấm ướt, thậm chí còn có thể nhìn thấu máu vẫn đang rỉ ra.
Lại nhìn sắc mặt của Trương Nhị Cẩu, trên mặt trên môi không nhìn thấy một chút huyết sắc, đưa tay sờ, quả nhiên Trương Nhị Cẩu lúc này đã vì mất máu quá nhiều mà tay lạnh ngắt.
Trương Nhị Cẩu thở ra nhiều hít vào ít, tình trạng đã rất nguy kịch, Lưu Ly căn bản không vội đi tới bắt mạch hoặc kiểm tra vết thương cho Trương Nhị Cẩu.
Bây giờ, trước tiên phải giữ tính mạng của Trương Nhị Cẩu mới là quan trọng hơn cả.
Hiện nay tuy trong tay cô không có thuốc tốt kéo dài tính mạng, nhưng lại có nước linh tuyền.
Không thèm nghĩ ngợi, Lưu Ly trước tiên đi tới đỡ đầu của Trương Nhị Cẩu, dí tay vào miệng của Trương Nhị Cẩu, giải phóng ra một ít nước linh tuyền trong không gian linh tuyền.
Có lẽ là bản năng cầu sống, có lẽ chỗ thần kỳ của nước linh tuyền, Trương Nhị Cẩu vốn trong trạng thái thoi thóp, thật sự nuốt nước linh tuyền vào.
Có thể nuốt nước linh tuyền xuống thì đồng nghĩa cái mạng này của Trương Nhị Cẩu tạm thời giữ được rồi.
Lúc này Lưu Ly mới đi kiểm tra vết thương của Trương Nhị Cẩu.
Vạch băng gạc quấn vết thương ra, Lưu Ly bèn nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/299600/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.