Lưu Ly lo lắng cho Trương Hạnh Huệ, nhưng thấy trời sắp tối rồi, hơn nữa hai đứa bé cũng ở bên cạnh, nếu như lúc này cô đi lên huyện cũng không thực tế.
Hơn nữa, Lưu Ly nghĩ đến một chuyện.
Chiếc trâm của Hạnh Huệ là tang vật, vậy vòng ngọc trong tay mình thì sao?
Bởi vì những chuyện này, Lưu Ly bảo Trương Nhị Lang đánh xe ngựa về thôn trước.
Xe ngựa vừa mới dừng lại ở trước căn nhà mới, Trương Nhị Lang lập tức cáo biệt, trở về nhà, Lưu Ly biết Trương Nhị Lang về nhà để thông báo với người trong nhà.
Lưu Ly cũng không chậm chễ, sau khi trở về nhà, lập tức đi đến tủ quần áo.
Chỉ là, lúc cô mở chiếc hộp trong tủ quần áo ra, bên trong lại trống không.
Vòng ngọc đâu?
Lưu Ly động nhiên nhớ đến ngày diễn ra buổi tiệc về nhà mới, mấy người nhà họ Lưu đã từng đi vào phòng của cô, lẽ nào vòng ngọc đã bị bọn họ lấy đi?
Lúc Lưu Ly đang nghĩ như vậy, nên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Lưu Ly đoán có lẽ là người nhà họ Trương, nên đi qua mở cửa.
Vừa mở cửa ra, không ngoài dự đoán, cả nhà họ Trương đã đứng ở cửa, ngoài Tiểu Muội ra thì những người khác đều có mặt, bao gồm cả Trương Đại Lang gần đây chân đã gần khỏi.
"Lưu Ly, có thể cho chúng ta mượn xe ngựa của cháu không?"
Trương Trần Thị nhìn thấy Lưu Ly, khuôn mặt tràn đầy sự cầu xin nhìn cô, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215714/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.