"Là cô!"
Lưu Ly đang định nói xin lỗi, thì nghe thấy một giọng nói nghiến răng nghiến lợi quen thuộc.
Trái tim Lưu Ly thắt lại, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một người mà bây giờ cô không hề muốn gặp: Tiêu Chí Sanh, Tiêu lưu manh.
Tiêu Chí Sanh nhìn Lưu Ly với ánh mắt tràn đầy sự không lương thiện, vẻ mặt dường như rất hung dữ, giống như vô cùng hận Lưu Ly, muốn liều mạng với Lưu Ly.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Chí Sanh, Lưu Ly theo bản năng kéo hai đứa bé về sau lưng mình để bảo vệ, nhìn Tiêu Chí Sanh với ánh mắt tràn đầy sự phòng bị, trong lòng lại nghĩ cách đối phó.
Mặc dù bản thân cô cũng đã học được một chút bản lĩnh từ Cố Tại Ngôn, nhưng dưới tình huống dẫn theo hai đứa bé, cũng không đủ để cô đối phó với Tiêu Chí Sanh.
Bản thân cô bị thương cũng không sao, nhưng hai đứa nhỏ nhất định không được có bất kỳ sự tổn thương nào.
Vậy thì, dùng độc là sự lựa chọn duy nhất.
Suy nghĩ như vậy, Lưu Ly âm thầm lấy ra một túi thuốc độc từ trong không gian, ánh mắt nhìn Tiêu Chí Sanh vừa bình tĩnh vừa mang theo chút phòng bị.
Chỉ cần Tiêu Chí Sanh có động tĩnh, cô nhất định sẽ hất túi thuốc độc trong tay ra.
"Cha, con muốn ăn kẹo hồ lô."
Trong lúc bầu không khí đang có chút giương cung bạt kiếm, Lưu Ly cứ nghĩ sẽ có một trận đánh ác liệt, thì phía sau Tiêu Chí Sanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215713/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.