Lưu Ly vốn muốn nói ra lời từ chối Bình Bình, nhưng nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Bình Bình, cuối cùng Lưu Ly vẫn đồng ý.
Trong màn đêm, Lưu Ly lên xe ngựa mà sai nha đã chuẩn bị, rời khỏi thôn Đại Vĩ.
Sau khi Lưu Ly rời đi, so với sự lo lắng, sốt ruột của người nhà họ Trương, Bình Bình và Yên Yên lại rất ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Cuối cùng, Trương Nhị Lang vẫn không chịu được, lái xe ngựa của Lưu Ly, đưa Trương Đại Tú lên trấn.
Vừa đến trấn, Trương Đại Tú và Trương Nhị Lang đã chia làm hai đường.
Trương Đại Tú làm việc ở trên trấn nhiều năm, cũng có những mối quan hệ riêng, đi tìm người quen của mình giúp đỡ.
Còn Trương Nhị Lang lại đi đến Phúc Mãn Lâu.
Trời đã tối, Phúc Mãn Lâu đã đóng cửa từ lâu.
Nhưng Trương Nhị Lang vẫn không quan tâm mà gõ cửa Phúc Mãn Lâu, ngoài tìm Phúc Mãn Lâu, Trương Đại Lang cũng không biết mình phải tìm ai.
May là mỗi ngày Phúc Mãn Lâu đều để một tiểu nhị ở lại trông coi vào ban đêm, sau khi Trương Nhị Lang đập cửa, tiểu nhị đang ngủ say, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ mở cửa ra: "Ai thế, nửa đêm nửa hôm có để cho người khác ngủ không….Trương Nhị ca?"
Bình thường Trương Nhị Lang thay Lưu Ly giao hàng, nên tiểu nhị của Phúc Mãn Lâu cũng quen biết Trương Nhị Lang, lúc này nhìn thấy Trương Nhị Lang, tiểu nhị vẫn có chút không phản ứng kịp.
"Sáng rồi hả? Tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215718/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.