Tả Y Y nhìn Dạ Sở Kỳ, nhíu mày. Cô kéo tay Dạ Sở Kỳ.
- Em ngốc sao? Reset hệ điều hành thì phần trăm sống sót của em chỉ còn dưới 10% thôi.
Dạ Sở Kỳ nhìn Tả Y Y. Cô giật tay ra.
- Thì đã làm sao? Vì một mình em sống, ngoài kia có biết bao người chết chị biết mà đúng không? Rốt cuộc sự tồn tại đáng sợ như em làm được gì? Để hủy diệt sao? Sao mọi người có thể tàn nhẫn như vậy?
Mọi tiếng động trong phòng dừng lại, chỉ còn tiếng máy báo động. Dạ Sở Kỳ trừng mắt nhìn,thở như thể vừa làm việc gì rất tốn sức. Dạ Sở Hiên nhíu mày.
- Tiểu Kỳ, em trở về phòng đi. Mọi chuyện anh có thể xử lý được.
Dạ Sở Kỳ quay qua nhìn Dạ Sở Hiên.
- Lại là xử lý được! Anh tưởng em không biết RE-Voild là loại phần mềm virus thế nào sao? Nó tồn tại ngay trong đầu em đây này! Từng giây từng phút nó tàn phá em đều nhìn thấy đấy! Anh nhìn hậu quả nó gây ra đi, một câu xử lý được là xong à?
Dạ Sở Hiên im lặng không đáp. Dạ Sở Kỳ kéo tay anh.
- Bởi vì một người lẽ ra đã chết hơn một năm trước như em, như vậy đáng sao?
Dạ Sở Kỳ lẽ ra đã chết hơn một năm trước rồi. Nếu thời điểm đó cô không sống lại, vậy thì hôm nay cũng sẽ...
- Em nói gì vậy?
- Có gì sai sao? Em là người đáng ra đã phải chết rồi!
- Em-...!
Tả Y Y mở lớn mắt. Cô cũng không ngờ Dạ Sở Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587317/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.