Khâu Thiết Hàn đi lên từ phòng nghiên cứu. Anh nhìn quanh, sau đó quay qua La Tử Ân.
- Y Y đâu rồi?
- Trên tầng.
- Em ấy ở trên đó làm gì? - Lưu Giai Từ ngẩn ra - Không phải giờ này nên có bữa tối rồi sao?
La Tử Ân lắc đầu. Dạ Sở Hiên rất tự nhiên đi vào bếp.
- NR-001 và DP-002 đã nấu rồi, ăn cơm thôi. Anh dặn tiểu Kỳ rồi, lát con bé ăn với Y Y sau.
- Hả? Chuyện gì đã xảy ra thế?
La Tử Ân thở dài, xua xua tay. Mọi người ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.
Tả Y Y thì đang ôm gối ngồi trên ban công. Lau nước mắt mấy lần mà vẫn không ngưng được, cô đành mặc kệ nó. Nhìn lên trên cao, trong lòng cô thấy toàn là buồn bã. Hôm nay cả hai mặt trăng đều không có. Trời đầy mây đen quyện vào bóng đêm, và sao bị che khuất gần hết. Nỗi buồn của cô bây giờ lớn như bầu trời này vậy.
Thì đành yêu là đau. Cũng biết đơn phương càng đau hơn. Thế nhưng mà lại không nhịn được bước vào con đường mòn này. Chẳng nhìn thấy được nó cám dỗ ở chỗ nào, nhưng lại khiến người ta u mê. Cuối cùng đi tới ngõ cụt, ân hận rồi cũng không nỡ quay đầu lại. Muốn bước tiếp lại chẳng thể bước tiếp, mà muốn quay lại cũng chẳng thể êm xuôi. Cuối cùng kết quả, lại chẳng có gì.
Tả Y Y thà rằng tiếp tục đi trong vô vọng cũng không muốn nhận được kết quả này. Đúng là trong mắt anh cô rất đặc biệt, nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587316/quyen-2-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.