Dạ Sở Kỳ ngồi bên cánh cửa phòng nghiên cứu, ủ rũ. Ba mươi phút giờ còn lại mười phút. Nhưng....
Cô nhớ lại gần hai mươi năm cuộc đời của mình. Từ khi sinh ra đến khi chết đi, rồi lại đến lúc xuyên tới đây và tới tận bây giờ.
Trước khi xuyên không, kiếp trước của cô hình như cuộc sống của cô chẳng có gì đặc biệt cả. Học hành nhàm chán, không bạn bè, không đi chơi, không gì ngoài những cuốn truyện ngôn tình ngọt ngào. Chớp mắt qua mười bảy năm, cô chết lúc còn đang ở cái tuổi mộng mơ. Cô còn trẻ như thế, vẫn chưa biết tình, vẫn chưa biết sóng gió. Cô vẫn chưa nếm mùi đời, vẫn chưa sống cuộc sống vì chính mình.
Lăng Tự Tiên để cho cô xuyên không, không cần biết căn bản là vì lý do gì, cũng đã là cho cô một cơ hội nữa để sống. Cô đã tự nghĩ, sống lại một lần nữa phải đổi mới, phải sống thật tốt, phải trân trọng những thứ mình có.
Kiếp này cô có thân nhân đã cảm thấy rất tốt. Một căn nhà lớn, một gia đình ấm áp, một cuộc sống vui vẻ đối với cô đã là rất đủ rồi. Cô không tham lam nhiều hơn thế. Ở nơi xa lạ này, cho dù cô là ai, thì cô cũng đang sống. Cô muốn mình đã sống, thì phải sống cho hạnh phúc, phải sống sao cho có ý nghĩa, sống mà có thể giúp cho người khác. Đơn thuần, cô chỉ muốn làm một niềm vui trong gia đình.
Kiếp này cô còn có bạn bè. Có bạn với cô từng là điều đáng ao ước. Được nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587318/quyen-2-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.