Ôi Bạch Ngân...!
Dạ Sở Kỳ than vãn. Thỏ trắng nhỏ đáng yêu của cô bị mang đi rồi...
"Chít chít!"
Dạ Sở Kỳ nghe tiếng kêu liền quay lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Ninh Diễm Kiều. Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Nhân vật quần chúng, Bạch Ngân và Vũ Anh Anh, có chút không dám chen giữa hai người này.
-Xin lỗi... -Dạ Sở Kỳ lên tiếng, cụp mắt.
Ninh Diễm Kiều thu lại ánh mắt, vẻ mặt thờ ơ.
-Có gì phải xin lỗi?
-Hôm đó... Cậu biết đấy, sức của tôi không có bao nhiêu, gọi người tới sẽ giúp được nhiều hơn. Tôi không phải muốn bỏ rơi cậu...
Dạ Sở Kỳ lúng túng, Ninh Diễm Kiều nhìn qua cười nhạt một tiếng, không hề để việc này vào mắt. Vũ Anh Anh nhíu mày một cái, đẩy tay Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ vỗ nhẹ vào tay Vũ Anh Anh.
-Thật ra, tôi cũng hiểu được đạo lý không có gì là không thể, chỉ là có muốn hay không mà thôi. Dù nói đi đâu thì cũng là tôi bỏ cậu lại, tôi tự thấy mình phải xin lỗi cậu. Thành thật xin lỗi.
Vũ Anh Anh không hiểu gì, kéo tay Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ cười hiền, lắc đầu ý nói không có gì. Không gian chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Ninh Diễm Kiều mới lên tiếng. Ánh mắt cô nhìn về phía một ai đó đang mặt rất lạnh cũng không thể thoát khỏi đám đông.
-Cậu không làm gì sai. Dù sao thì chúng ta cũng không quen biết, cậu không việc gì phải giúp tôi. Anh Dực từng nói, cậu bị bệnh gì đó, tôi nghĩ cậu chắc chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587179/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.