Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân. Tâm trạng của cô hiện tại không quá xấu nên tầm nhìn cũng coi như là tươi sáng. Cô vui vẻ ngắm nhìn thị trấn, thích thú khi một con thỏ trắng lớn -một người đóng giả -tặng cô một quả bóng bay vì cô đã mua kem và vài thứ đồ lưu niệm của họ. Thật ra, là Hạ Cảnh Dực mua.
Cô ăn kem, và không quên mua vài củ cà rốt cho Bạch Ngân. Thú vị là, cô và nó rất hợp nhau. Mỗi thứ đồ nó thích, cô đều rất thích. Và những thứ đồ ấy Hạ Cảnh Dực đều mua sạch. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc là vì cái gì mà mua mấy thứ đồ này. Chỉ vì cô nói thích?
Cuối cùng hai người cũng về tới tháp Mặt Trời.
-Bạch Ngân.
Hạ Cảnh Dực đưa tay ra trước mặt Dạ Sở Kỳ. Cô luyến tiếc nhìn cục bông trắng nhỏ trong tay, vuốt ve một hồi mới trả lại. Bạch Ngân kêu lên không vui.
-Sau này lại tới tìm em.
Giọng điệu của Dạ Sở Kỳ như đang dỗ dành trẻ con, Bạch Ngân nghe chỉ kêu lên một tiếng rồi nằm yên. Hạ Cảnh Dực cười một tiếng, đem đống đồ kiểm tra qua một lần rồi đưa cho Dạ Sở Kỳ. Hắn đưa tới gần một nửa số đồ trên tay, làm cô kinh ngạc.
-Đưa tôi làm gì?
-Cho em.
-Hả?!
Hạ Cảnh Dực không nói hai lời, một tay bế Bạch Ngân, một tay xách số đồ còn lại quay lưng đi mất. Dạ Sở Kỳ ngơ ngác đứng đó, một hồi sau vội vã chạy lên tầng quan sát của tháp Mặt Trời. Còn may, chưa có vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587178/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.