Dạ Sở Kỳ khoe con thỏ bằng bông xong, cũng không chú ý bộ dạng thất thố của Hạ Cảnh Dực cùng ánh mắt kỳ quái của Ninh Diễm Kiều liền tiếp tục lục lọi trong túi. Hạ Cảnh Dực cảm động tới độ muốn khóc tâm tình cũng đều muốn có.
Dạ Sở Kỳ lôi ra một đống móc chìa khóa, dù khác nhau nhưng đều là thỏ trắng. Cô đưa Vũ Anh Anh hai cái, Ninh Diễm Kiều ba cái.
-Cho cậu.
Khuyến mãi một nụ cười tươi, Dạ Sở Kỳ đem móc chìa khóa nhét vào tay hai người. Vũ Anh Anh đung đưa cái móc, bộ dạng chán nản.
-Lần thứ năm trong ngày cậu đưa cho mình rồi đấy. Nhà mình cũng không có nhiều chìa khóa như vậy.
Dạ Sở Kỳ cười trừ, Vũ Anh Anh bĩu môi. Ninh Diễm Kiều ngơ ngác, xong bật cười.
-Cái gì đây?
-Hôm qua mình lục lọi đống đồ mang về, thấy vải nhung trắng có nhiều, nghĩ tới Bạch Ngân liền ngủ không được lôi ra làm mấy cái này. -Dạ Sở Kỳ kích động trả lời trong khi vẫn lục lọi trong túi.
Ninh Diễm Kiều dở khóc dở cười, Hạ Cảnh Dực thì mặt đen thui. Quà tặng cho hắn lại là vì cô làm quá nhiều liền phân phát lung tung? Đã vậy còn cho hắn duy nhất một cái trong khi Ninh Diễm Kiều có tận ba cái?
Dựa vào! Tại sao lại phân biệt đối xử như vậy?
Hơn nữa, tại sao cô vì một con thỏ lại không ngủ được còn hắn thì không thèm để tâm? Sao lấy lòng người đẹp lại khó như vậy? Thiên lý ở đâu?
Vũ Anh Anh đem móc chìa khóa trả lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587180/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.