Anzasil kéo Tư Niên ngồi xuống một khoảng đá bằng phẳng.
Edric nhìn sang:
" Chúng ta không tìm Mục sao?"
Anzasil nghiêm túc:
"Chờ"
Keiran và Edric xem Anzasil là đội trưởng nên hết lòng tin tưởng.
Edric nhìn Keiran đang cố chấp hái hoa cỏ dưới chân, cũng ngồi xuống hái giúp, vừa hỏi Anzasil:
" Tôi không hiểu thế nào cũng bị hoa này kích thích"
Anzasil vẫn bình tĩnh:
" Cậu cũng ít kinh nghiệm thực chiến, tôi đã nói các cậu được nuôi tốt quá, có lẽ cậu còn chưa bao giờ có được cảm giác không phân biệt được mồ hôi hay là máu trên da thịt"
Anzasil còn định miêu tả kỹ hơn cái cảm giác chiến đấu thực sự. Nhưng có Tư Niên ở đấy, nên Anzasil không tiếp tục
Trước khi gặp Tư Niên, Anzasil rất thích cảm giác chiến đấu, cảm giác năng lượng trong cơ thể dạt dào chảy, rồi năng lượng dần mất đi, đến tột cùng chịu đựng, lại đột phá lên một trình độ mới. Hắn thích cảm giác tự do giữa thiên nhiên, thích nắng to, thích gió lớn, thích mưa ngàn, hắn sẽ cùng với những loài quái thú hung tợn lao vào cắn xé, sống chết chỉ trong khoảnh khắc, hắn và loài quái thú đó không phân giống loài, cả hai đều như nhau, đều dùng năng lực để giành sự sống.
Edric hiện tại đã hiểu hơn "thực chiến" trong lời nói của Anzasil. Edric được huấn luyện từ nhỏ, nhưng cũng chỉ là huấn luyện, về mặt lý trí, hắn luôn biết cha nuôi sẽ không thể để hắn chết. Hắn chiến đấu, đến khi mệt sẽ dừng lại, chưa bao giờ chiến đấu đến chết.
Keiran hái đủ hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/898920/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.