Tư Niên và những người còn lại đều không hiểu câu nói của Anzasil.
Nhưng thời điểm này không phải thời điểm thích hợp để hỏi nhiều.
Anzasil dẫn bọn họ ra ngoài. Hắn không đi ra đường cũ, mà đường đường chính chính bước ra từ một cửa hang.
Vừa ra ngoài liền cảm nhận được gió lớn. Kerian dừng lại, sau đó ngạc nhiên nói:
" Nơi này có mùi máu của Mục"
Anzasil bất ngờ:
" Cậu cũng nhận ra sao?"
Anzasil dựa vào mối liên kết từ khế ước mà đi tìm đến vết máu, hắn không ngờ đến Keiran cũng nhận ra.
Tư Niên cũng ngạc nhiên, cậu nghĩ mình rất nhạy cảm với mùi máu tươi, nhưng hiện tại có thể khẳng định cậu chỉ phát hiện ra mùi máu của Anzasil.
Rất vô lý, tại sao có thể phân biệt người qua mùi máu?
Edric cũng rất hứng thú chờ đợi câu trả lời.
Keiran lại rất bình tĩnh:
" Từ nhỏ đã như vậy, nên tôi mới ghét chém giết, mùi máu nồng nặc như đang kêu gào sự sống, không phải cảm giác tốt đẹp gì"
Anzasil cũng không quan tâm nữa, một vài dị năng giả sẽ như thế, chỉ cần quen được việc đó, có khi họ còn đánh nhau điên hơn kẻ khác.
Anzasil lại dẫn mọi người đi về hướng tây.
Mùi màu ngày càng rõ ràng, Keiran có phần trách cứ:
" Mục không sợ chết hay sao? Nhiều màu đến thế, chúng ta chưa đến có khi đã dụ được một đám thú rừng đến chia thịt"
Edric:
" Nơi đây không có nhiều sinh vật lắm, gió lớn đến thế, đá cứng đến thế, thì cây hay nước cũng không tồn tại nổi"
Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tinh-te-tro-thanh-hai-cau-nho-duoc-yeu-chieu/898921/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.