Đầu giờ chiều ngày 30 Tết, Hiểu Linh cùng Lưu thị dẫn huynh đệ Lập Hạ đi chạp mộ. Bọn họ mang theo cuốc, dao đề phòng phải xáo cỏ chặt cây, nhưng hẳn là sẽ không cần đến vì ngày giỗ Hiểu Linh cũng đã lên mộ dọn dẹp qua. Từ ngày Phạm gia khá hơn, Hiểu Linh giữ lửa trong một chiếc đèn dầu nhỏ nên cũng không cần mang theo đá lửa, bùi nhùi, trực tiếp cầm đèn dầu cùng một ít hương đi để thắp lên mộ.
Ngọn núi đất dốc thoai thoải là nơi chôn cất chung của cả làng. Nơi hung táng làm dưới chân đồi, còn các ngôi mộ cải táng thì rải rác khắp sườn núi. Trên đường đi bọn họ cũng gặp vài gia đình đi chạp mộ nên chào hỏi đôi câu. Tập tục này ở quê nhà cô cũng có, không chỉ dụng ý muốn mời tổ tiên về ăn Tết cùng gia đình mà là còn muốn con cháu biết đến nơi chôn cất của những người đã khuất. Trước đây khi bố cô còn khỏe, ngày này ông thường dẫn chị em Hiểu Linh đi. Rồi đến khi ông bệnh, trọng trách này giao lại cho chị em cô. Đã thành lệ, mỗi chiều ba mươi Tết, hai chị em đều chuẩn bị mọi thứ đi chạp mộ mà không cần ai nhắc nhở.
Hiểu Linh cùng mọi người đi tới mộ của vợ chồng Phạm gia trước. Mọi thứ um tùm hơn cô nghĩ. Cũng phải thôi, ở bên kia khu mộ thường được quây bờ tường xung quanh nên cây cỏ cũng ít hơn nơi này. Hiểu Linh cẩn trọng rút xuống mấy cây hoa xuyến chi nhỏ mọc ngay trên mộ. Cô quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362644/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.