Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Hiểu Linh và Ngọc Lan lên đường trở về. Chiếc xe khi đi chở nấm, lúc về lại chở quà nông sản. Hiểu Linh từ chối rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn phải cầm vài cân nhãn về. Cô quyết định nhận nhãn vì thứ quả này ở làng cô và trên trấn chưa từng gặp, ở nhà Tiểu Đông, Lập Hạ, Tiểu Hàn chắc chưa từng được nếm thử. Trịnh quản thôn cũng gửi nhãn chín đầu mùa về cho Vân Sương huynh.
Chiếc xe xóc nảy lại lên đường. Ngọc Lan nói:
- Thật may chuyến đi này xuôn xẻ, Trịnh quản thôn làm người thành thật. Gia chủ nói sau lần này để lại một chiếc xe ngựa cho muội tiện đi lại khi cần.
Hiểu Linh lắc đầu đáp:
- Không cần phải như vậy. Muội không đi tới đâu xa, cũng không biết đánh xe ngựa, cưỡi ngựa lại càng không, để lại cho ta là không cần thiết.
Ngọc Lan cười:
- Ôi trời, chỉ là chuyện đánh xe ngựa thôi mà. Ta dạy muội ngay bây giờ.
Nói rồi, nàng vén màn lên nói với phu xe bên ngoài:
- Ngươi dừng xe rồi qua xe ngựa kia ngồi đi. Ta cần xe này một lát.
Người kia gật đầu:
- Dạ, đại nhân.
Dây cương được ghì lại, con ngựa đi vài bước rồi dừng hẳn. Người phu xe nhảy xuống, đưa lại dây cương và roi ngựa cho Ngọc Lan. Nàng tiếp lấy rồi ngồi xuống bên mép cỗ xe, quay đầu vào nói cùng Hiểu Linh:
- Muội ra đây ta chỉ muội. Đánh xe một ngựa rất đơn giản, chỉ cần học một lát là xong. Khi nào rảnh hơn, ta chỉ muội cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa đi nhanh hơn mà cũng đỡ mệt hơn ngồi xe. Ta thường thích tự cưỡi đi, ngồi xe ngựa xóc nảy, rung lắc thật sự quá mệt.
Hiểu Linh biết mục đích của Ngọc Lan là để cô nhận lấy chiếc xe ngựa nên mới muốn dạy cô. Nhưng cơ hội được chỉ cho kỹ năng mới ở cổ đại này Hiểu Linh không thể để vuột qua như thế. Nơi này không giống nơi cô sinh ra, mỗi kỹ năng để học được cần tốn rất nhiều thời gian, công sức bởi vì không có ai sẵn lòng dạy ngươi những thứ đó. Một kỹ năng tốt có thể là chiếc cần câu cơm của cả một gia đình. Hiểu Linh chui ra khỏi thùng xe ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lan:
- Vậy phiền tỷ dạy ta rồi. Ta có được chỉ qua một chút cách lái xe trâu mà thôi.
Ngọc Lan cười cười rồi thật sự cẩn thận chỉ cho Hiểu Linh cách điều khiển xe ngựa. Thật sự thì xe một ngựa rất dễ xử lý nên không có gì khó cả. Những tay phu xe chuyên nghiệp được dạy là để đánh xe hai ngựa, bốn ngựa. Hiểu Linh làm người thông minh rất nhanh đã nắm bắt được kỹ thuật ấy. Nàng giao lại dây cương cho Hiểu Linh điều khiển rồi hỏi:
- Hôm qua thấy muội nói chuyện với Trịnh quản thôn về việc nghiên cứu trồng cây từ cành là thật sao?
Hiểu Linh đáp:
- Đương nhiên là thật. Ta nghĩ khả năng tám phần sẽ làm được. Tỷ nói xem nếu kỹ thuật đó thành công, ta nên kinh doanh nó thế nào đây?
Hiểu Linh quay sang nhìn Ngọc Lan hỏi thử. Lê Ngọc Lan – Lê chưởng quầy theo Hiểu Linh nhận định là một con người khôn khéo, biết nặng nhẹ, thiệt hơn rất thích hợp để cùng làm ăn. Nhưng con người này có đáng để kết giao bằng hữu hay không cô chờ ở câu trả lời này.
Ngọc Lan đột nhiên được hỏi có chút sững người nhìn lại Hiểu Linh. Hiểu Linh nói tám phần có thể thành, chuyện này nàng ấy có thể nắm chắc như vậy sao? Kỹ thuật này nếu thật sự làm được có thể trở thành bí mật kiếm tiền của gia tộc chứ chẳng đùa. Nhưng như vậy nguy cơ bị các gia tộc lớn cướp đoạt cũng có thể xảy ra nếu không cẩn thận thực hiện. Họa diệt môn không phải là không thể.
Ngọc Lan cân nhắc hồi lâu rồi hỏi:
- Hiểu Linh, ta muốn hỏi muội chuyện này, muội cẩn thận nghĩ rồi trả lời ta.
Nàng ngước lên nhìn Hiểu Linh thật lâu rồi nói tiếp:
- Nếu muội làm ra kỹ thuật đó, muội sẽ giữ riêng cho Phạm gia hay một lần nữa hiến cho triều đình như chiếc máy tuốt lúa kia?
Hiểu Linh nhẹ cười:
- Lan tỷ tại sao lại hỏi ta như vậy? Nếu ta muốn giữ riêng kỹ thuật đó cho Phạm gia thì sao?
Ngọc Lan khẽ mím môi rồi đáp:
- Kỹ thuật này nếu thật sự thành công, nó sẽ là một bước tiến lớn trong nông gia. Các gia tộc lớn nếu biết chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đoạt tới tay. Phạm gia giữ bảo dễ mang họa vào thân. Ta không phải là trù ẻo hay hù dọa muội bởi vì điều đó thật sự có thể xảy ra.
Hiểu Linh hỏi lại:
- Vậy ý tỷ là ta nên nương nhờ gia tộc lớn để bảo toàn kỹ thuật này? Nương nhờ Hà gia?
Ngọc Lan lắc đầu:
- Chuyện này Hà gia không có khả năng bảo vệ cho Phạm gia. Kỹ thuật này ảnh hưởng rất lớn, Hà gia mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là một gia tộc ở Tây Đô thành, còn không vượt qua được cái Châu Thanh Hoa này. Nếu muội muốn dùng nó, hãy âm thầm mà làm hoặc đừng nói ra kỹ thuật này, chỉ bán giống cây là đủ. Chờ đến khi đôi cánh Phạm gia cứng cáp hơn, muội có những mối quan hệ thật mạnh có thể bảo vệ toàn gia thì hãy công bố nó.
Hiểu Linh nhẹ cười. Ngọc Lan người bằng hữu này cô nhận. Hiểu Linh cũng nghĩ tới những rủi ro mà Phạm gia có thể đối mặt nếu cố gắng giữ kỹ thuật đó cho riêng mình. Nhưng đương nhiên Hiểu Linh sẽ không làm thế. Chiết cây là một kỹ thuật có thể khiến nông nghiệp phát triển vượt bậc. Ở thời đại nông nghiệp làm gốc này thì việc công bố ra chính là công đức vô lượng. Sau khi kiếm được số tiền ổn thỏa cho Phạm gia, Hiểu Linh sẽ tìm cách để triều đình biết đến chuyện này là tốt nhất.
- Tỷ cảm thấy tính cách của ta có thể có được những mối quan hệ thật mạnh sao?
Ngọc Lan nhún vai đáp:
- Muội… thứ cho ta nói thẳng là người sâu không lường được. Có thể muội không chủ tâm đi kết giao với người khác nhưng họ chắc chắn sẽ bị muội thu hút. Ta tin tưởng một ngày có thể thấy muội phong quang vô hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.