Hiểu Linh dậy rất sớm. Những tưởng giờ này còn chưa ai dậy nhưng vừa nghe tiếng động, bên ngoài đã có người nói vọng vào:
- Phạm gia chủ đã dậy rồi ạ? Tiểu nhân mang nước tới phục dịch ngài rửa măt.
Hiểu Linh lấy quần áo đi ra sau chiếc bình phong để thay đồ rồi nói vọng ra:
- Ngươi mang nước vào đi.
Một tiếng dạ đáp lại rồi tất cả rơi vào im lặng. Chừng vài phút sau, cánh cửa phòng của Hiểu Linh gõ nhẹ ba tiếng, cô đi ra mở chốt cài để bọn họ đem nước và khăn mặt đi vào. Chậu vừa đặt lên giá, Hiểu Linh liền nói:
- Để ta tự làm được rồi. Hai ngươi ở bên ngoài chờ từ bao giờ?
Nam nhân lớn tuổi hơn trong số hai người đáp:
- Dạ bẩm. Đêm qua Trịnh quản thôn dặn dò chúng ta gác đêm, đề phòng ngài cần điều gì nên hai người tiểu nhân vẫn thay phiên túc trực ở bên ngoài. Một lát nữa nhà bếp mới chuẩn bị đồ ăn sáng, không biết Phạm gia chủ muốn ăn thứ gì để tiểu nhân báo họ.
Hiểu Linh thầm khen ngợi đạo đãi khách của vị Trịnh quản thôn thật sự không chê vào đâu được. Cô cũng không dại gì mà chối bỏ những đãi ngộ của khách như thế này. Vân Sương đã đặt địa vị của cô ngang với huynh ấy khi tới nơi này thì biểu hiện của Hiểu Linh cũng không thể quá kém. Hiểu Linh nghĩ một chút rồi đáp:
- Ta không cầu kỳ, một hai thức bánh ăn sáng là được. Có điều, buổi sáng ta không thích ăn các loại nhân ngọt nên ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362601/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.