Xe ngựa chạy một ngà xóc nảy cuối cùng cũng tới Hà gia trang bên Phương Liệt. Hiểu Linh và Ngọc Lan xuống xe ngựa đứng ở cổng gia trang khi mặt trời gần khuất. Bên ngoài cổng, một người gia nhân thấy xe ngựa tới lập tức lại hỏi thăm:
- Cho hỏi có phải là Phạm gia chủ và Lê chưởng quầy tới hay không?
Hiểu Linh có chút ngẩn người vì cái xưng hô Phạm gia chủ nhưng rồi nhẹ mỉm cười. Ngọc Lan thì đáp:
- Đúng vậy, chúng ta theo hẹn tới. Ngươi báo cho quản thôn một tiếng đi.
Người gia nhân vội mở cổng lớn rồi đáp:
- Vâng. Mời hai vị đi theo tôi. Trịnh quản thôn đã chờ các vị từ chiều rồi.
Trải qua một đoạn đường ngắn, Hiểu Linh và Ngọc Lan cùng hai chiếc xe ngựa dừng chân tại một sảnh lớn với lời giới thiệu:
- Đây là chỗ làm việc của Trịnh quản thôn cũng là nơi dân chúng tập trung khi có công việc của trang.
Hiểu Linh có chút nhíu mày hỏi lại:
- Dân chúng? Ta nghĩ nơi này chỉ có gia nhân Hà gia thôi chứ?
Ngọc Lan cười đáp:
- Không hẳn là như vậy. Hà gia trang bên này ban đầu đúng là chỉ có gia nhân Hà gia mua về. Nhưng sau đó thời gian loạn lạc, dân tứ xứ chạy về. Gia chủ thấy họ đáng thương nên cho phép Trịnh quản thôn nhận một lượng dân chúng vào làm việc. dần dà trang viên mở rộng hơn mà người về đây cũng ngày một đông.
Hiểu Linh gật đầu:
- Vân Sương huynh tấm lòng bồ tát.
Vị Trịnh quản thôn nghe thấy người đã tới thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362600/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.