Hiểu Linh cùng Trần Ngũ Nương hì hục suốt một buổi sáng để làm ra chiếc máy tuốt lúa đầu tiên. Hình dáng rất nhanh được hình thành. Những đầu đinh nhọn được bẻ cong xuống tránh gây bị thương cho người khác. Ngũ Nương gia cố thêm phần trục nối với bệ đỡ để trụ quay không quá lắc lư. Phần tay cầm phủ thêm một lớp vải bọc cố định cho êm hơn một chút. Ngắm ngía thành quả, Hiểu Linh nói:
- Giờ phải chạy thử nghiệm mới biết được. Ngũ thím ở lại xem có cần gia cố chi tiết gì không, ta chạy qua bên Trần bá mẫu ôm lúa về.
Trần Ngũ Nương mê mẩn nhìn cỗ máy cũng không muốn rời đi liền đáp:
- Tốt. Linh tu văn đi nhanh về nhanh.
Nghe cách xưng hô của Trần Ngũ Nương làm Hiểu Linh dở khóc dở cười. Cô là hậu bối, lại cũng chẳng có chức sắc gì trong làng mà chỉ đứng trong hàng ngũ tu văn. Từ lúc chiếc máy tuốt lúa thành hình, Trần Ngũ Nương ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định gọi cô như vậy. Nói thế nào cũng không chịu sửa.
Hiểu Linh vừa đi tới nhà Trần bá mẫu thì đụng ngay bá phụ vừa đi chợ về, trên tay ông cầm một chiếc chân giò rất lớn. Vừa nhìn thấy Hiểu Linh, Trần Lý thị vui vẻ:
- Thật may quá, gặp con đây rồi. Ta biết hôm nay việc làng được nghỉ nên đi chợ từ sớm để mua cái chân giò này về. Hiểu Linh con xem làm món gì thì ngon?
Hiểu Linh nhớ ra lời hứa với Trần bá phụ thì có chút áy náy. Biết rõ bá mẫu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362550/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.