Ba ngày gặt lúa trôi qua. Những người được phân công cùng làm với Hiểu Linh đã có cái nhìn khác hằn. Họ không còn dùng ánh mắt dè bỉu khinh thường khi nhìn cô ấy nữa. Đúng là cô làm chậm hơn người khác nhưng lại vô cùng nghiêm túc hoàn thành công việc của mình mà không nhờ vả ai. Bọn họ xong trước về trước, cô xong sau liền về sau. Ngày thứ hai khi đến ruộng thấy phần lúa của Hiểu Linh đã gặt xong, bọn họ còn không quá tin tưởng, nghĩ rằng có người nhà ra giúp nên cố tình nán lại nhìn. Rồi cho đến khi nắm lúa cuối cùng được gặt xuống, thái độ của họ cũng hoàn toàn thay đổi. Dân làng này hiền lành chất phác, họ chỉ chán ghét những kẻ lười biếng mà thôi. Còn làm chậm…không sao hết.
Nhìn thấy một mẫu lúa được giao cho rốt cuộc cũng gặt xong, một người trong số đó thở phào, nói:
- Tốt rồi… chờ qua hết ngày mai cho lúa héo đi một chút thì đập tách hạt cũng dễ dàng hơn.
Hiểu Linh có chút nhíu mày. Đập tách hạt? Không phải phương thức tuốt lúa cổ đại đơn sơ nhất mà cô biết đấy chứ. Cô quay sang hỏi Bán Hạ:
- Bán Hạ tỷ, lúa sau đó được tuốt thế nào?
Bán Hạ nhàn nhạt nhìn số lúa được gom về sân nhà mình cao như ngọn núi thì đáp:
- Lúa chờ cho nghỉ một ngày mai. Sau đó sẽ là ôm từng bó đập xuống tảng đá lớn cho hạt lúa rơi ra. Nếu gặt lúa mệt một thì tuốt lúa mệt năm đấy. Muội xem mà nghỉ ngơi tốt chút. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362549/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.