Khi Hiểu Linh mang cái cáng tạm chế trở lại, hai người nam tử cũng đã ăn uống xong. Nam tử bị thương nhìn thấy nàng, rồi nhìn lại số đồ ăn nàng để lại cho bọn hắn đã không còn một mảnh, đột nhiên má đỏ hồng. Nàng… có chê hắn ăn nhiều hay không? Hắn chợt nhận ra mình còn chưa biết tên của nàng ấy, cũng chưa giới thiệu bản thân nữa, liệu nàng có nghĩ hắn không hiểu lễ nghi, phép tắc hay không? Lưu Minh thực sự nghĩ quá nhiều, hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt trong mắt nàng. Bản thân cũng không hiểu tại sao. Hắn cố gắng đứng dậy, mỉm cười:
- Cô nương… ngài đã trở lại…
Hắn chưa kịp nói thêm thì đã bị nàng cắt lời:
- Công tử đứng dậy làm gì. Chân của công tử không nên cử động nhiều.
Hắn hai tay nắm nhẹ phía trước, cúi người xuống rồi từ từ đứng thẳng người lại:
- Ta chỉ muốn cảm ơn cô nương một cách trân trọng nhất, thể hiện sự cảm kích của chúng ta. Ta thực có lỗi khi đến giờ chưa hỏi danh tính của ngài. Cô nương có thể cho ta biết tên sao?
Hiểu Linh vốn định bèo nước gặp nhau, cô đưa hai người họ tới nhà Trần bá mẫu là xong nên cũng không có ý định hỏi tên hay câu chuyện của họ. Đó có thể là một mớ phiền phức nên cô không muốn dính vào. Nhưng người ta đã hỏi, không nhẽ cô mất lịch sự tới mức không nói. Hiểu Linh đáp:
- Ta họ Phạm, tên Hiểu Linh. Công tử có thể tùy ý gọi.
Lưu Minh cúi đầu, đáp “uh”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362462/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.