Hiểu Linh đứng một mình ngoài triền đê hóng gió. Cô suy nghĩ về những điều sảy ra hai hôm nay. Cô nhận thấy rằng mình đang tự lừa dối bản thân như thế nào. Cô trước kia vốn sẽ không thường xuyên cười, không đi chọc đùa người khác. Nhưng hết lần này đến lần khác cô trêu Tiểu Hàn, rồi Lập Hạ khiến họ ngượng ngùng làm cô cười vui vẻ, chẳng qua là để che đi sự đau khổ trong lòng mình mà thôi. Cô khiến họ quen thuộc với một tính cách không đúng là cô. Nếu sau này thực sự không thể trở về được nữa, cô lại thể hiện bản chất thật của mình, chẳng phải sẽ khiến những người này chịu tổn thương sao. Họ dù sao cũng từ thế giới nữ tôn, vốn không mạnh mẽ gì. Nghĩ thông suốt, cô lững thững về nhà.
Không rõ từ lúc nào cả nhà đã tỉnh giấc ngồi quây quần ở mái hiên nối giữa hai khu. Tiểu Đông và Lập Hạ tay cầm nam hồng nhưng lại không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra cửa trông ngóng. Lập Hạ thực lo lắng. Hôm nay khi nhìn thấy tỷ tỷ ngủ mơ mà nước mắt chảy dài, ướt đẫm gối, không hiểu tỷ ấy đã mơ phải ác mộng gì. Đến khi tỉnh lại, trong ánh mắt đó vẫn không thanh tỉnh, không hề chứa bóng dáng của huynh đệ hắn. Tỷ bỏ ra ngoài không nói lời nào mà hắn cũng không dám ngăn đón hay chạy theo. Tiểu Hàn lúc này cũng lặng lẽ ngồi cạnh hắn mà không vui đùa như mọi khi.
Hiểu Linh vừa bước vào nhà, mọi người liền giả như mình có việc lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362458/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.