Hiểu Linh thấy mình là một cái bóng trôi bồng bềnh, xuyên qua mọi thứ. Và cô thấy nhà cũ của cô. Bóng dáng cô đang quét cổng. Đây là ký ức của cô hay là hiện thực ở nhà cô bây giờ?
Tiếng xe máy ngoài cổng, là em trai cô đi dọn hàng cùng mẹ về. Bóng dáng cô ngừng việc trong tay, nhìn em ấy, cười dịu dàng, nói:
- Em về rồi đấy à?
Cô bàng hoàng. Đây không phải là cô. Hiểu Minh – em cô gật đầu nói:
- Em về rồi. Em mua ăn sáng cho bố rồi. Chị đi ăn cháo với em chứ?
Người kia suy nghĩ trong chốc lát:
- Ừ. Chờ chị một lát.
Hiểu Linh chợt thấy trong tim đau nhói. Có người thay thế cô hưởng trọn tình yêu cả gia đình cô, nhận lấy mọi thứ ấm áp thuộc về cô. Nhưng cô cũng không biết nên vui hay nên buồn đây. Nhìn thái độ đó, cách làm việc để tâm đó hẳn là một người tốt. Cô có thể yên tâm về gia đình mình không? Có thể yên tâm… khi có người thay thế cô chăm sóc họ. Nhưng rồi, liệu có ai biết Hiểu Linh thực sự đã biến mất.
Hiểu Minh chở người đó đến quán ăn sáng quen thuộc mà hai chị em thỉnh thoảng vẫn ăn khi về nhà. Nơi đây có món cháo lươn cô rất thích vì nó giống với vị mẹ nấu nhất. Hiểu Minh vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn người kia, ánh mắt có chút dãy dụa. Cô giật thót: nó nhận ra sao? Ngay lúc trước cô còn muốn ai đó nhận ra đây không phải là cô. Nhưng giờ phút này cô mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362457/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.