Liễu Bỉnh Đức không suy nghĩ quá nhiều, hắn ta tập hợp mọi người lại, cho mỗi nhà cử một nam tử trưởng thành đi hái nho dại với hắn ta, như vậy sẽ tương đối công bằng, nhà nào cũng có thể ăn nho.
Liễu Bỉnh Đức dẫn thôn dân vội vàng chạy đến, chỉ sợ đến chậm thì cây nho kia sẽ chạy trốn mất.
"Ca, tẩu tử, nho này ngọt lắm, mọi người ăn thử đi. Muội đi xem thử bọn họ đã may lều trại xong chưa." Liễu Tiêu Vân cười nói.
Liễu Tiêu Minh thẳng thắn lắc đầu: "Muội muội à, muội bảo ca ca phải nói thế nào mới tốt đây, chỉ có thể nói, muội quả là người có phúc!"
Chương thị còn nói: “Muội quả là cứu tinh mang lại may mắn cho nhà ta mà.”
Tẩu ấy đưa cho hai con trai mỗi người một quả nho, luyến tiếc không dám dùng nước rửa: "Bóc vỏ ăn đi!"
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cẩn thận bóc vỏ nho, có ba đứa trẻ đứng bên cạnh nhìn một cách đáng thương.
Chương thị không đành lòng nhìn ánh mắt đáng thương của bọn trẻ, bèn lấy mấy quả nho đưa cho bọn chúng: "Ăn đi, bóc vỏ rồi ăn!"
Cả ba đứa trẻ, không ai lột vỏ cả, chúng vừa cầm lấy đã ăn ngay.
Chương thị sốt ruột: "Ôi chao! Mấy thằng bé này, ăn từ từ thôi!"
Đây khác gì nuốt cả quả nho sao? Chương thị đưa thêm cho chúng mấy quả nữa. Có một nữ nhân chạy tới liên tục xin lỗi rồi đem con nhà mình đi. Liễu Văn Uyển đang hoàn thiện chiếc lều, chiếc lều được làm từ vải dầu và những thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-trong-khong-gian-ta-co-vat-tu/3835388/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.